TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 250

mà ai cũng biết cả và như thế thì thật là khó chịu vô cùng. Bởi vậy, ông
quyết định không đả động gì đến chuyện ấy. Đó là thượng sách.

Đến tối, ông lại ra bao lơn, sau lưng vẫn thắp đèn. Hết thu mình lại vươn

mình ra, nhưng công toi. Cái bóng không hiện ra nữa. Nhà bác học hậm
hực: “Hừ! Hừ! Vô hiệu!”.

Thật là khó chịu, nhưng chả là ở xứ nóng cái gì mọc cũng rất nhanh, nên

sau tám ngày, nhà bác học rất vui mừng nhận thấy khi ra nắng, lại có một
cái bóng mới dưới chân mình, chắc là rễ cái bóng cũ còn sót lại. Sau ba
tuần, ông đã có một cái bóng tương đối vừa vặn, khi về đến các xứ phương
Bắc chắc nó còn lớn hơn nữa.

Trở về quê nhà, nhà bác học viết sách nói về Chân, Thiện, Mỹ trên đời

này.

Ngày qua tháng lại và nhiều năm đã qua. Một buổi tối, ông đang làm việc

trong phòng, bỗng có người gõ cửa.

- Xin cứ vào.

Nhưng chẳng có ai vào. Ông bèn ra mở cửa. Trước mặt ông là một người

gầy gò, làm cho ông động lòng trắc ẩn. Cũng cần nói thêm là người đó ăn
mặc rất sang trọng, chắc hẳn phải thuộc hàng thượng lưu trong xã hội.

Nhà bác học hỏi:

- Xin ngài cho tôi biết quý danh…

Người kia đáp:

- Tôi biết ngay là ông không thể nhận ra tôi được. Tôi đã phổng phao lên

được một tí, bây giờ đã có xương có thịt. Hừ! Chắc ông không thể tưởng
tượng được sẽ gặp tôi đẫy đà như ngày nay. Ông không nhận được cái bóng
của ông nữa ư? Dĩ nhiên ông không thể ngờ rằng tôi sẽ quay trở về. Chỉ có
từ khi tách ra khỏi ông tôi mới có hạnh phúc và không có điều gì phải phàn
nàn cả. Nếu cần phải chuộc lại tự do thì bây giờ đã có điều kiện.

Nói rồi hắn lắc những tư trang lủng lẳng ở sợi dây đeo chiếc đồng hồ quả

quýt và đặt tay lên sợi dây chuyền vàng to tướng đeo ở cổ. Ngón tay nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.