TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 251

của hắn cũng lấp lánh nhẫn kim cương thật. Nhà bác học nói:

- Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Sao lại có thể thế được nhỉ?

Cái bóng nói:

- Chuyện tôi đâu có phải chuyện thường. Còn ông nữa, ông cũng chẳng

phải là người như kẻ khác. Khi ông đã cho phép tôi từ bỏ ông, tôi đã không
ngần ngại, và ông xem đây, tôi đã làm nên. Tuy nhiên, sung sướng đến thế
này rồi, tôi vẫn muốn gặp lại ông và quê hương trước khi chết. Tôi biết ông
đã có một cái bóng mới. Liệu tôi có phải trả cho nó một khoản trợ cấp vì nó
đã thay tôi hay không? Và nếu tôi muốn chuộc thân thì liệu phải trả ông bao
nhiêu?

- Có thật là mi không nhỉ? Ngay cả khi ngủ mê ta cũng không bao giờ

tưởng tượng thấy cái bóng của một con người lại có thể trở về hình thức của
một con người thật.

- Hãy cho tôi biết tôi phải trả bao nhiêu, vì tôi muốn dứt nợ với ông.

- Mi nói gì thế? Nợ với nần gì? Mi có quyền tự do như tất cả mọi người.

Ngồi xuống đây, bạn cũ! Kể cho ta nghe một chút về chuyện phiêu lưu của
mi, những cái vui đã thấy ở những xứ nóng nhất là trong căn nhà trước cửa
nhà ta ở ngày nọ.

Cái bóng vừa ngồi xuống vừa nói:

- Được lắm, nhưng ông phải hứa với tôi là không kể cho ai trong thành

phố biết tôi là cái bóng của ông. Tôi đang định lấy vợ vì bây giờ tôi thừa
sức để nuôi cả một gia đình.

- Được, chớ có sợ. Nhất định ta sẽ không nói cho ai biết mi là cái gì. Nói

đi, ta hứa sẽ giữ đúng. Quân tử nhất ngôn.

- Bóng này cũng chả kém.

Cũng nên xem cái bóng đã trở thành con người thực sự như thế nào. Nó

mặc áo quần đen bằng thứ vải hảo hạng và đi ủng bóng nhoáng. Nó đội một
cái mũ cao có lò xo, có thể ấn bẹp xuống như một chiếc bánh. Đó là một
thứ mũ kiểu mới nhất. Nó bắt đầu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.