TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 255

- Trông anh gần giống một cái bóng rồi đấy.

Nghe vậy, nhà bác học giật nảy mình.

Cái bóng quay trở lại và bảo ông:

- Ông phải ra biển mới được. Không còn phương thuốc nào khác nữa.

Lấy tình bạn cũ, tôi sẽ đưa ông đi. Tôi chịu tiền phí tổn đi đường, còn ông,
ông sẽ viết một thiên du ký về cuộc du lịch này. Cả tôi nữa, tôi cũng cần ra
biển vì râu tôi không chịu mọc nữa rồi, đấy cũng là một bệnh. Người ta cần
phải có râu mới được. Biết điều một tí, nhận lời đi. Chúng ta sẽ cùng nhau
du lịch như bạn bè thôi mà!

Thế là họ lên đường. Bây giờ cái bóng là ông chủ, và ông chủ lại là cái

bóng. Họ đi kề bên nhau, người nọ trên người kia, đằng trước hoặc đằng sau
người kia, tùy theo vị trí của mặt trời.

Cái bóng luôn luôn tìm cách chơi trịch thượng.

Nhưng nhà bác học không để ý đến. Ông cảm thấy trong người sảng

khoái và một hôm, ông bảo bóng:

- Vì mi là bạn đồng hành của ta và đã ở với ta từ lâu, chúng ta hãy uống

một bữa chúc mừng tình bạn thân thiết như anh em của chúng ta.

- Ông nói gì thế? - Cái bóng cự lại, vì đã tự coi mình là ông chủ. - Là một

nhà bác học chắc hẳn ông phải biết con người ta thật là kỳ lạ. Có kẻ thấy
người khác vò một tờ giấy cũng không chịu nổi, lại có kẻ rùng cả mình mỗi
khi nghe thấy tiếng móng tay cạo trên cửa kính. Thưa rằng: Nếu ông lại
mày tao chí tớ, tôi cũng rợn mình chẳng kém. Nhưng nếu ông muốn chúng
ta mày tao chí tớ với nhau thì được, dễ thôi. Tôi sẽ mày tao chí tớ với ông.

Và từ lúc đó trở đi, cái bóng bắt đầu mày tao với chủ cũ.

Nhà bác học nghĩ thầm: “Từ nay trở đi, trong khi mình gọi nó bằng anh,

nó lại mày tao với mình thì quá lắm”.

Nhưng dù muốn hay không, ông ta cũng đành phải bỏ qua chuyện ấy.

Họ tới một thành phố bên bờ biển. Ở đấy có rất nhiều người ngoại quốc,

đặc biệt là một nàng công chúa nhan sắc tuyệt vời. Nàng tới đó để chữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.