TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 261

Lòng nặng trĩu buồn phiền, tim cậu chừng như tan nát thành muôn mảnh.

Người đi đưa ma hát một bản thánh thi. Tiếng hát dịu dàng làm mắt Jean

lại càng đẫm lệ, những hàng lệ làm nhẹ nỗi đau khổ.

Ánh dương lấp lánh trên hàng cây xanh dường như vui vẻ bảo cậu: “Chớ

có buồn phiền như vậy! Hãy nhìn lên trời xanh kia! Cha cậu giờ đang ở trên
đó, và đang ở cầu Thượng Đế giúp cho cậu từ nay được thành công trong
mọi việc”.

Jean đáp:

- Còn tôi, bao giờ tôi cũng muốn ăn ở cho tử tế để sẽ được lên thiên đàng

gặp lại cha tôi. Ngày đoàn tụ sẽ vui vẻ biết bao.

Tưởng tượng đến cảnh ấy. Jean mỉm cười, hai hàng lệ lăn trên gò má.

Những con chim non đậu trên cây dẻ cất tiếng hót “Quy-it, Quy-it”. Chúng
vừa chứng kiến đám tang. Chắc hẳn chúng cũng tin rằng ở đây người xấu số
đang ở trên thiên đàng, có đôi cánh vừa đẹp vừa lớn hơn đôi cánh của
chúng và đang sung sướng vì đã sống phúc hậu khi còn ở dưới trần.

Jean trông thấy chúng bay từ đám cây xanh tới lên tít trên không và thấy

thèm được đi theo chúng. Tuy nhiên, cậu không quên đẽo một cây thập tự
bằng gỗ để đem cắm bên mộ cha.

Đến chiều, khi mang cây thập tự tới, cậu thấy ngôi mộ đã đầy những cát

và hoa. Bạn bè đã đến trang hoàng sửa sang, vì ai cũng rất quý cha cậu.

Sáng hôm sau, Jean gói quần áo thành một bọc nhỏ và dắt lưng toàn bộ

tài sản gồm có năm mươi đồng tiền vàng và vài hào bạc. Cậu định sẽ dùng
món tiền ấy đi chu du thiên hạ.

Thoạt tiên, cậu đi ra nghĩa địa, tìm đến mộ cha, cầu kinh xong rồi khấn:

“Vĩnh biệt cha thân yêu. Con muốn lúc nào cũng là người tốt và xin cha cứ
yên lòng. Cầu Thượng Đế phù hộ cho con”.

Trên những cánh đồng Jean đi qua cậu thấy hoa nào cũng đẹp dưới nắng

ấm. Chúng nghiêng mình dưới làn gió nhẹ như hoan nghênh chào đón cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.