TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 263

Cậu nghĩ thầm: “Có lẽ mộ cha mình cũng được người khác săn sóc thay

mình như thế này đây”.

Có một ông lão ăn mày đứng chống nạng ngoài cửa nghĩa địa, Jean cho

ông lão mấy hào lẻ và sung sướng, khoan khoái, tiếp tục chu du thiên hạ.

Đến tối, gặp một cơn giông khủng khiếp. Jean rảo bước tìm nơi trú ẩn,

nhưng chẳng bao lâu, trời tối sập. Cuối cùng, cậu đã đến được một ngôi nhà
thờ, biệt lập trên một ngọn đồi. Cửa ngỏ, cậu vào trú định bụng sẽ ngủ ở
đây cho đến khi hết giông. Cậu nghĩ thầm:

- Mệt chết đi được! Mình phải tìm xó nào chui vào mà nghỉ một lát mới

được.

Cậu ngồi xệp xuống đất, chắp tay cầu kinh. Chưa đọc hết bài cậu đã thiếp

đi, trong khi cơn giông tố vẫn gào thét bên ngoài.

Khi sực tỉnh, đã nửa đêm, nhưng cơn giông đã tạnh, trăng lấp lánh qua

cửa kính. Giữa nhà thờ có một chiếc quan tài để ngỏ, bên trong có một thi
hài sắp sửa đem chôn. Vốn là người nhân đức, Jean không hề sợ hãi vì biết
rằng người chết không hại ai bao giờ. Có chăng chỉ những kẻ còn sống có
tâm địa xấu xa thì mới đáng sợ. Vừa lúc ấy, có hai gã mặt mũi bất lương
đến gần xác chết định lôi ra khỏi quan tài để đem quẳng đi, Jean mắng họ:

- Các anh định giở trò gì thế? Phải tội chết! Hãy để yên cho người ta an

nghỉ giấc ngàn thu.

Hai tên lưu manh đáp:

- Không được! Nó đã coi chúng tao không ra gì cả! Nó nợ tiền chúng tao

mà không giả được. Bây giờ nó đã vào áo quan rồi mà chúng tao thì chẳng
đòi lấy được một shilling nhỏ nào! Vì thế chúng tao phải trả thù và sẽ mang
nó quẳng ra cửa nhà thờ như một con chó.

Jean thương lượng:

- Cả gia tài tôi được năm mươi đồng tiền vàng, nhưng tôi sẵn lòng đưa tất

cả cho các anh nếu các anh hứa với tôi để cho người chết được yên lành.
Không có tiền, tôi sẽ tự liệu sau, tôi vẫn còn lành lặn, khỏe khoắn. Thượng
Đế sẽ phù hộ tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.