TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 267

múa rối đến chỗ sân khấu, vì tiếng rên rỉ phát ở đấy ra. Các con rối nằm
ngổn ngang, nào vua, nào cận thần, nào lính hầu, giương to những cặp mắt
thủy tinh đang rên rỉ thảm hại, cầu xin được bôi thuốc để có thể tự ngọ
nguậy được như hoàng hậu.

Hoàng hậu quỳ xuống, hai tay nâng chiếc mũ miện lộng lẫy bằng bàng,

kêu van:

- Xin ông hãy nhận lấy chiếc mũ miện này, và bôi thuốc cho chồng tôi và

tất cả những người trong cung.

Người chủ gánh hát cũng cảm động đến rơi nước mắt. Ông ta hứa với anh

bạn của Jean xin biếu tất cả tiền thu nhập tối biểu diễn hôm qua, và chỉ cần
anh bôi thuốc cho bốn hay năm con búp-bê xinh xắn nữa thôi. Nhưng anh
không đòi gì ngoài thanh gươm đeo cạnh sườn nhà vua. Nhận gươm rồi,
anh bôi thuốc làm cho sáu con búp-bê nhảy cẫng lên ngay lập tức, trông đến
là tài, đến nỗi các cô cậu hầu bàn của hàng ăn cũng phải nhảy theo kiểu
khiêu vũ với chúng. Cả người đánh xe, bác bếp, tất cả người ăn ở và khách
hàng, ngay cả cái xẻng và cái cặp than cũng bắt chước theo. Nhưng vừa
nhảy được mấy bước thì xẻng và cặp than ta lăn kềnh ra ngay. Tóm lại, thật
là một đêm vui nhộn!

Sáng hôm sau, Jean và anh bạn đồng hành từ biệt mọi người. Họ vượt

qua những cánh rừng tùng bát ngát, leo lên những đỉnh núi cao, cao đến nỗi
tháp nhà thờ nom như những vệt màu đỏ in trên nền xanh của cây cỏ tốt
tươi phía dưới.

Họ trông được rất xa, xa hàng bao nhiêu dặm đến tận những nơi họ chưa

từng đi đến. Jean chưa bao giờ được ngắm nhiều cảnh đẹp trên trái đất huy
hoàng của chúng ta như lần này. Mặt trời lấp lánh trên khoảng trời xanh mát
rượi. Jean nghe thấy tiếng kèn săn tuyệt diệu từ khe núi vẳng lên.

Mắt đẫm lệ, Jean thốt lên:

- Thượng Đế nhân đức, biết lấy gì đền đáp công ơn. Người đã cho tôi

được hưởng những cảnh tuyệt diệu trên thế gian này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.