TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 286

- Có lẽ phải gọi một cái xe mà đi mới được.

Nhưng đào đâu ra xe kia chứ? Trông mòn mắt cũng chẳng có lấy một cái.

- Mình phải quay về Hoàng trường mới mà kiếm xe không khéo thì chẳng

bao giờ về tới Christian’s Haven mất!

Thế là ngài lại men quay trở lại phố Đông, đi gần tới đầu phố thì trăng

lên. Trông thấy cổng thành phía Đông - thời ấy dựng ngay đầu phố - ngài
kêu lên:

- Trời ơi, người ta dựng cái đài này lên đây làm gì thế này?

Cuối cùng, ngài cũng tìm ra được một chiếc xe ngựa và ra đến khoảng

đất quảng trường mới hiện nay. Thời xưa đấy chỉ là một bãi cỏ rộng, đây đó
có một vài bụi cây. Một con sông đào rộng chảy qua, đổ thẳng ra biển. Bờ
bên kia có một vài túp lều gỗ tồi tàn của những người thủy thủ xóm Hà Lan
(do đó nơi ấy nay được đặt tên là mũi Hà Lan).

Ngài tự nhủ:

- Nàng tiên Morgan

[39]

trêu mình hay là mình say rượu chẳng biết được?

Thế này là thế nào nhỉ?

Ngài quay lại, yên trí là mình ốm. Vào đến trong phố, ngài nhìn thấy rõ

nhà cửa hơn, phần lớn vách dựng bằng thanh gỗ, nhiều nhà lợp bằng rạ.
Ngài lẩm bẩm:

- Quái thật! Mình khó ở hay sao ấy! Mình chỉ uống có một cốc rượu pha

đường thôi mà chịu không nổi. Lại còn cho mình một cốc rượu pha đường
với cá hồi nóng thì điên thật. Cái bà vợ quan nội thần ác thật! Hay là mình
quay lại để cho họ biết mình hiện giờ ra sao. Nhưng thế thì cũng hơi lẩn
thẩn. Chả biết bây giờ họ còn thức hay không.

Ngài tìm sân nhà, nhưng chịu, tìm không ra.

- Khiếp thật! Mình không nhận ra nổi phố Đông nữa. Chẳng còn lấy một

cửa hiệu! Chỉ toàn là những cái lều cũ kỹ tồi tàn như ở Roeskilde hay
Ringstedt. Trời! Mình ốm quá mất rồi! Nhưng không phải là lúc nhút nhát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.