TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 287

được! Quái, nhà quan nội thần đâu mất rồi nhỉ? Họ dậy rồi thì phải. Trời,
sao ta lại ốm thế này?

Ngài gõ cửa một nhà có ánh sáng lọt qua khe cửa hé mở. Đấy là một

quán trọ thời xưa, một loại quán bán rượu bia. Căn phòng giống như những
tiệm rượu Hà Lan. Ở đấy tụ họp một số lính thủy, vài người thành thị với
hai nhà bác học nữa. Người nào cũng có một cốc bia trước mặt và đang
chuyện trò náo nhiệt. Khi ngài hội thẩm bước vào, họ không để ý đến ngài
lắm. Bà chủ quán chạy đến. Ngài bảo:

- Xin lỗi, tôi thấy người rất khó ở! Bà có thể gọi xe đưa tôi về Christian’s

Haven được không?

Bà chủ quán nhìn ngài, lắc đầu rồi nói với ngài bằng tiếng Đức. Ngài hội

thẩm đoán là bà ta không biết tiếng Đan Mạch, liền hỏi bà ta lần nữa bằng
tiếng Đức. Tiếng nói và cách ăn mặc của ngài làm cho bà chủ quán càng tin
rằng ngài là người nước ngoài. Bà ta hiểu ngay rằng ngài ốm và mang cho
ngài một cốc nước mằn mặn, mặc dầu đó là nước bà vừa tự tay đi hứng ở
vòi nước về.

Ngài hội thẩm ôm đầu thở dài, suy nghĩ về tất cả những điều kỳ lạ xung

quanh mình.

Thấy bà chủ quán gấp một tờ giấy khổ rộng cất đi, ngài hỏi cho có

chuyện:

- Có phải báo “Ban ngày” mới ra tối nay đó không?

Bà ta không hiểu ngài định nói gì, nhưng chìa cho ngài tờ giấy. Đó là tấm

tranh khắc gỗ, in lại một hiện tượng thiên văn nhìn thấy ở thành phố
Cologne.

- Bức tranh này cổ quá rồi còn gì nữa. (Ngài hội thẩm rất lấy làm cảm

động vì được xem một thứ cổ như thế). Bà làm thế nào kiếm được bức tranh
hiếm có này? Quý đấy, nhưng câu giải thích ghi trong tranh rất hoang
đường. Bây giờ người ta bảo hiện tượng ấy là một bắc cực quang, có thể là
do điện gây ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.