TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 397

Cụ mở tủ lấy ra một quyền sách toàn là tranh vẽ, nào là những đám rước

dài dằng dặc, nào là những xe loan tuyệt đẹp ngày nay không còn có nữa,
nào là những thầy quyền nom giống hệt như những anh lính hầu vẽ trong
quân bài “tép”; nào là những thị dân với cờ hiệu về nghề nghiệp của họ.
Trên cờ hiệu của các bác phó may có hai con sư tử cầm kéo, còn cờ hiệu
của thợ giày thì có con chim ưng hai đầu, vì đối với thợ giày cái gì cũng
phải có đôi cả.

Cụ già sang buồng bên cạnh để lấy bánh mứt và hoa quả.

Cậu bé nghĩ thầm:

- Ngôi nhà cổ này cũng dễ chịu đấy chứ?

- Tôi thì tôi không chịu được nữa rồi! - Chú lính chì đứng trên tủ bỗng

nói to lên. - Ở đây buồn và tẻ lắm, ai đã quen sống cảnh gia đình thì không
thể ở đây được đâu! Ngày trôi đi một cách buồn tẻ, đêm dài vô kể. Ở đây
không có cái không khí êm đềm, âu yếm như khi cha mẹ cậu ngồi nói
chuyện với nhau ở đằng nhà đâu. Ở nhà cậu, ít nhất cậu còn có thể đùa
nghịch ầm ĩ với các em giai, em gái cậu. Còn ở nhà ông cụ này sao mà buồn
tẻ đến thế! Chẳng có ma nào hôn ông ta hay biếu ông ta lấy một cây thông
Noel! Rồi cũng có ngày người ta sẽ biếu ông ta một cái quan tài, thế là
xong. Tôi không chịu được nữa rồi!

Cậu bé bảo:

- Sao lại sốt ruột và khó tính nết đến thế. Tao thì lại thấy cái gì ở đây

cũng tuyệt cả, ấy là chưa nói đến những cái ông cụ có thể làm sống lại trong
tâm trí.

- Tôi chẳng bao giờ được biết những cái ấy đâu. Tôi van cậu, hãy đem tôi

về với.

- Không được, mày phải ở lại đây làm bạn với ông cụ.

Vừa lúc ấy, cụ già hớn hở quay vào, mang theo bánh mứt, táo, hạt dẻ và

nhiều thứ quà khác. Cụ bày tất cả trước mặt cậu bạn nhỏ làm cho cậu quên
cả chú lính chì và những lời than phiền của chú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.