TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 406

- Có thể gắn ông ấy lại được em ạ, thật đấy, em đừng sợ, bôi tí keo vào

lưng và cắm một cái móc sắt vào gáy là ông em lại có thể quở mắng chúng
mình như bình thường.

- Thật không?

Họ lại trèo lên bàn và đứng vào chỗ cũ. Chú thợ nạo ống khỏi mỉa mai:

- Được chưa? Thế là chúng ta lại trở về chỗ cũ, thật công toi!

- Chỉ ước gì ông em được gắn lại! Có tốn lắm không anh?

Người ta đem gắn lão phỗng già lại, đóng cho lão một cái móc sắt sau

gáy, nom lại mới như trước, chỉ hiềm nỗi lão không đu đưa cái đầu như
trước được nữa.

Gã chăn dê nói với lão:

- Từ khi bị vỡ tới nay, nom bác có vẻ kiêu ngạo tợn. Có gì mà làm bộ làm

tịch kia chứ? Nhưng này, có cho tôi cưới cô gái chăn cừu không đấy?

Chú thợ nạo ống khói và cô bé chăn cừu nhìn lão phỗng già với vẻ cầu

khẩn. Họ rất sợ lão gật đầu bằng lòng. Nhưng lão không gật đầu được nữa
rồi. Và đời nào lão nói ra là lão có một cái móc ở sau lưng. Thế là đôi tình
nhân bằng sứ được cùng nhau chung sống. Họ rất cảm ơn cái móc sắt trên
người lão phỗng già và họ yêu nhau thắm thiết cho tới ngày họ sẽ vỡ tan
thành nhiều mảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.