TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 458

mỉm cười. Kay cảm thấy sự hiểu biết của mình chưa đâu vào đâu và em đã
đưa mắt nhìn ra khoảng không bao la. Gió bão rít lên điên cuồng, nghe
thoáng như có tiếng vọng của những bài hát cổ.

Họ vượt qua nhiều rừng rậm hồ ao, biển cả và đất đai. Một luồn gió lạnh

như băng thổi dưới chân họ, chó sói hú vang, tuyết lóng lánh, quạ đen vừa
bay vừa kêu ran. Ban đêm trăng lấp lánh chiếu khắp bầu trời. Ban ngày Kay
ngủ dưới chân Bà chúa tuyết.

Truyện thứ ba - Vườn nhà bà biết làm phép lạ

Khi Kay đi rồi thì Gerda nghĩ gì nhỉ? Kay đi đâu? Chẳng ai biết, chẳng ai

biết mảy may gì về hướng đi của Kay, chỉ có bọn trẻ con kể lại rằng chúng
đã thấy Kay buộc xe của nó vào một chiếc xe trượt lớn và đã đi ra phía cửa
ô. Biết bao nhiêu nước mắt đã chảy, bé Gerda cũng khóc mãi không thôi.
Cuối cùng người ta đoán rằng Kay đã chết, là em đã rơi xuống con sông gần
đấy.

Mùa xuân lại đến và mặt trời lại chói lọi.

- Chắc là Kay đã chết ở một nơi rất xa - Gerda nói.

- Ta không tin là thế - Mặt trời bảo.

- Chắc là Kay đã chết ở một nơi rất xa.- Bé nói với bầy chim nhạn.

- Chúng tôi không tin điều đó! - Bầy chim trả lời.

Cuối cùng Gerda cũng không tin là Kay đã chết. Một buổi sáng em nói:

- Mình đi đôi giày đỏ mới tinh mà Kay chưa trông thấy bao giờ và ra

sông để hỏi xem Kay ở đâu.

Trời mới tảng sáng, em hôn bà em, lúc bấy giờ đang còn ngủ, xách đôi

giày đỏ ra đi một mình, theo lối cửa ra sông.

- Sông ơi, có thực là sông đã bắt đứa bạn thường vẫn chơi đùa với tôi

không? Tôi sẽ biếu ông đôi giày đỏ nếu ông trả lại bạn cho tôi.

Hình như các ngọn sóng đang niềm nở đón chào em. Em ném đôi giày

mà em quý nhất trên đời xuống dòng nước đang chảy xiết. Nhưng giày rơi
gần bờ quá, sóng lại đánh dạt vào. Hình như sông từ chối không nhận vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.