TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 459

quý nhất của Gerda, vì sông có bắt Kay đâu! Em lại tưởng rằng mình quăng
chưa được xa, nên em trèo lên một chiếc xuồng đang nổi giữa bụi cói, đi ra
tận mũi xuồng để ném đôi giày xuống lần nữa. Chiếc xuồng không buộc
nên trôi ra xa. Em thấy thế vội đi lại phía đuôi xuồng, nhưng xuồng đã trôi
cách bờ hơn một mét rồi và ngày cành lướt đi nhanh hơn.

Gerda sợ quá khóc òa lên, nhưng chẳng ai nghe thấy, ngoài đàn chim sẻ.

Chim chẳng thể mang em vào bờ được. Chúng vừa bay dọc hai bên bờ vừa
hót để an ủi em:

- Có chúng tôi đây! Có chúng tôi đây!

Xuồng trôi theo dòng nước, tách xa hẳn bờ sông. Gerda ngồi trên xuồng,

chân chỉ còn có bít tất. Đôi giày nổi ở phía sau, không trôi kịp xuồng.

Hai bên bờ, trăm hoa đua nở, cây cổ thụ um tùm, hàng đàn bò và cừu

gặm cỏ trên cánh đồng, nhưng không có một bóng người.

- Có lẽ dòng sông sẽ đưa ta đến với Kay bé nhỏ của ta chăng, - Gerda

thầm nghĩ.

Ý nghĩ đó làm em vui hẳn lên. Em đứng dậy và ngắm nghía hai bên bờ

xanh tươi có tới hành giờ. Xuồng trôi qua một khu vườn lớn trồng toàn anh
đào, trong vườn có một ngôi nhà nhỏ, có những cửa sổ kỳ quặc sơn xanh
đỏ. Nhà lợp rạ và đằng trước có hai chú lính gỗ bồng súng như chào người
qua lại.

Gerda tưởng họ là người thật, kêu cứu, nhưng tất nhiên là họ không trả

lời. Dòng nước đẩy xuồng sát vào bờ, gần ngôi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.