TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 461

Bà dẫn Gerda vào vườn. Cảnh ở đây tuyệt đẹp, hương thơm ngào ngạt. Ở

đây có tất cả các loài hoa, nhiều không thể tưởng tượng được, hoa của cả
bốn mùa, muôn màu, muôn vẻ. Không có tập tranh nào có đầy đủ màu sắc
và đẹp đến như thế. Gerda vui vẻ nhảy nhót khắp nơi. Em vui đùa đến lúc
mặt trời lặn sau đám cây anh đào. Bà lão sửa soạn cho em một chiếc giường
thật lộng lẫy, có gối đỏ viền tím để em ngủ mơ thấy những giấc mộng đẹp
như những giấc mộng của một bà hoàng.

Hôm sau, em lại chơi với hoa dưới nắng ấm. Nhiều ngày đã trôi qua đi

như vậy. Gerda thuộc từng bông hoa, nhưng hoa nhiều thế mà dường như
em cảm thấy thiếu một bông. Bông gì em cũng chả biết.

Một hôm em đang ngồi, chợt nhìn vào chiếc mũ có vẽ hoa của bà lão mà

đóa hoa đẹp nhất lại có một bông hồng. Bà lão đã làm phép cho các hoa
hồng chui xuống đất, nhưng lại quên mất bông hồng trên mũ. Ở đời ai mà
có thể nghĩ đến mọi thứ trong một lúc!

- Sao? - Gerda hỏi. - Ở đây không có hoa hồng ư, bà?

Em chạy vào các luống hoa, tìm mãi, tìm mãi cũng chẳng thấy có hoa

hồng.

Em ngồi xuống òa lên khóc.

Nước mắt em nhỏ xuống đúng vào nơi một cây hoa hồng đã biến mất,

làm ướt đất và liền ngay đấy hoa hồng lại mọc lên, tươi tắn như trước lúc
chui xuống đất. Gerda ôm lấy cây hồng, hôn vào hoa, nghĩ đến bông hồng ở
nhà và nghĩ luôn đến Kay.

- Chết! Mình bỏ phí mất biết bao thời gian rồi! - Em nói - Mình phải đi

tìm Kay chứ? Hoa có biết Kay ở đâu không? Hoa có tin rằng Kay đã chết ở
một nơi rất xa không?

Hoa hồng đáp:

- Kay chưa chết đâu! Chúng tôi vừa ở dưới đất, chỗ ở của những người

chết lên, nhưng không gặp cậu ta.

Gerda nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.