quan bé đi chân không, tay bưng những cái khay bằng vàng. Giày của Kay
khua lộp bộp, nhưng cậu chẳng rối trí chút nào.
- Đúng là Kay rồi, - Gerda nói, - tôi biết cậu ta có đôi giày mới. Đã có lần
cậu ta khua lộp bộp đôi giày ấy trong nhà bà nội.
- Đúng, đúng, đôi giày khua lên lộp cộp! - Quạ nói - Anh chàng đi thẳng
đến chỗ công chúa. Nàng ngự trên một viên ngọc to bằng chiếc guồng quay
sợi. Các mệnh phụ trong triều cùng đám thị tỳ lớn bé, các quan lớn cùng
đám thị vệ và lính hầu đủ các cỡ. Có cái lạ là càng đứng gần cửa ra vào, xa
công chúa họ lại càng vênh váo. Một tên thị vệ hạng bét, đi giày băng-túp,
vác mặt lên với một vẻ kiêu căng, rất khó coi.
- Trông đáng ghét quá nhỉ? - Gerda nói - Nhưng còn Kay thì sao? Bạn tôi
có làm vừa lòng công chúa không?
- Nếu tôi mà cũng là quạ thì dù đã đính hôn với kẻ khác, tôi cũng chiếm
được công chúa, chắc chắn là Kay cũng nói năng hoạt bát chẳng kém gì tôi,
tuy rằng tôi nói tiếng nhà quạ. Cậu ta rất bình tĩnh và rất đáng yêu. Cậu ta
không đến để cầu hôn mà chỉ đến để xem công chúa thông thái đến mức
nào. Cậu ta nhận thấy công chúa thông thái thật và công chúa cũng nhận ra
cậu ta thông minh có thừa.
- Đúng là Kay quá đi rồi! Cậu ta học giỏi đến nỗi đã làm tính nhẩm và
làm những bài toán đố có ba phép tính. Quạ hãy vui lòng dẫn tôi đến lâu
đài.
- Chẳng dễ đâu - Quạ đáp - Làm thế nào mà vào đấy được kia chứ? Tôi
sẽ nói chuyện với cô bạn tôi xem. Chắc chắn là cô ta sẽ hiến cho chúng ta
một mưu kế gì đấy. Tôi cũng phải nói để cô biết rằng: một em bé như cô
chẳng khi nào được phép vào lâu đài đâu.
- Thật thế ư? Kay mà biết tôi ở đây thì chắc là cậu ta sẽ ra đón tôi ngay.
- Đợi tôi ở cái cột cây số này nhé! - Quạ nói, lắc đầu, rồi bay đi.
Mãi đến chiều tối quạ mới trở về và nói:
- Quạ! Quạ! Tôi mang đến cho cô lời chào của cô bạn tôi và đây là một
chiếc bánh nhỏ bạn tôi đã lấy trong bếp để biếu cô. Chắc cô đói lắm rồi! Cô