TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 476

- Dù có mù cả hai mắt tôi cũng dẫn đến nơi đến chốn được, vì nơi ấy là

quê hương tôi, chỉ hít không khí ở đấy tôi cũng tìm được hướng đi.

- Này, đằng ấy! - Con bé nói với Gerda - Người của ta đi cả rồi. Còn lại

mẹ tớ, nhưng gần sáng thì mẹ tớ uống một chai bố rồi đi ngủ. Tớ muốn giúp
cậu một điều.

Nó nhảy ra khỏi giường, ôm lấy cổ mẹ nó, giật bộ ria mép của mụ và nói:

- Chào con dê già của tôi!

Con gái nói với mẹ như vậy thật là vô lễ. Nhưng bạn đừng tưởng rằng mụ

ấy sẽ vồ lấy con nện cho một trận. Mụ chỉ cười gằn, lầu bầu một tí thôi, rồi
mụ búng vào mũi con bé làm cho mũi nó tím bầm lên, nhưng đó không phải
là mụ phạt nó mà là búng yêu nó đấy.

Sau đó, mụ vớ chai rượu tợp một hớp, hai hớp, cuối cùng mụ ngơ ngác

nhìn xung quanh, rồi nằm xoài ra đánh một giấc. Mụ còn mở mắt ra vài ba
lượt nữa, rồi mụ ngáy inh nhà, đúng như con bé đã nói lúc nãy.

Con gái lũ cướp cầm tay Gerda, nhét dao vào túi, và mở hé cửa nhìn ra

ngoài xem có ai không.

- Cẩn thận bao giờ cũng hơn.

Nó nói thế rồi quay lại bảo Gerda:

- Lại đây với tớ, đằng ấy sẽ rất ngạc nhiên.

Đến gần con nai nó bảo:

- Tớ cũng muốn giữ nai ở đây để vuốt ve nai bằng mũi dao của tớ, vì nai

trông hay tệ. Nhưng thôi, tớ sẽ thả nai ra để nai có thể phóng về Laponie.
Nhưng nai phải chạy thật nhanh và cõng cô bé này đến lâu đài Bà chúa
tuyết, nơi cậu Kay hiện đang ở. Nai đã nghe rõ chuyện cô ấy rồi. Cô ấy nói
to thế ai chả nghe thấy? Nai lại thính tai hơn ai hết.

Nai sung sướng nhảy cẫng lên. Con gái bọn cướp nhấc Gerda lên lưng nai

và buộc lại cẩn thận. Nó còn cho cô một cái gối để ngồi lên trên.

- Đằng ấy đi giày băng-túp lót lông, như vậy là tốt lắm vì trời sẽ rét,

nhưng cái bao tay thì tớ lấy. Vả chăng, đằng ấy cũng chẳng sợ bị cóng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.