TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 52

- Tôi biết rất rõ phải đi đường nào, tôi làm chủ được ý nghĩ của tôi, anh

thì còn đang mơ đến chuyện dưới thung lũng. Nhưng ở đây thì phải nghĩ
đến Nữ thần Băng giá. Người ta đồn rằng ngài hay vật chết người lắm.

Rudy trả lời:

- Tôi chẳng sợ bà ấy. Khi tôi còn bé, đã có lần bà ta phải buông tôi ra.

Bây giờ tôi đã lớn rồi, bà ấy bắt thế nào được tôi.

Trời tối dần, đổ mưa, rồi từng cơn gió tuyết tạt đến, làm tối mắt Rudy.

Cô gái bảo anh:

- Đưa tay đây để tôi dắt anh lên.

Rudy nói:

- Cô mà lại đòi dắt tôi! Xin cám ơn! Tôi chưa cần đến đàn bà giúp tôi leo

núi.

Tách khỏi cô bạn đồng hành, anh rảo bước. Một cơn bão tuyết ập đến, gió

thổi điên cuồng. Rudy nghe thấy đằng sau mình tiếng cười và hát những
điều kỳ dị. Anh nghĩ thầm có lẽ là một phép ma nào đấy của Nữ thần Băng
giá, vì anh đang đi ngay kề nơi bà mẹ đáng thương của anh đã cùng với anh
ngã xuống địa hạt của mụ nữ thần quái ác.

Cuối cùng tuyết ngớt dần. Nhìn về phía sau, không thấy dấu vết của một

người nào khác cả, nhưng anh còn nghe thấy tiếng cười và tiếng hát tựa như
không phải tiếng người. Lên tới đỉnh núi, đến con đường nhỏ dẫn xuống
thung lũng sông Rhone, nhìn về phía ngọn Blanc, anh thấy hai ngôi sao rất
đẹp lấp lánh trên trời xanh. Anh nghĩ đến đôi mắt xinh xinh của Babette,
đến hạnh phúc của mình, và những ý nghĩ ấy đã an ủi anh, làm anh quên cả
mệt nhọc và giá rét anh vừa trải qua.

VI - ĐẾN THĂM CỐI XAY

Bà thím già reo lên:

- Cháu vừa mang những thứ gì về mà đẹp thế? Trông như những đồ dùng

của các vua chúa ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.