TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 541

Nhưng một hoàng tử, cậu út, ở lại một mình bên em gái. Cậu rúc đầu vào

lòng nàng, còn nàng thì vuốt ve bộ lông thiên nga của cậu. Họ ở bên nhau
suốt cả ngày hôm ấy. Đến chiều các anh khác bay về và khi mặt trời vừa
lặn, họ lại trở thành người.

Người anh cả nói:

- Ngày mai các anh phải đi và một năm nữa mới quay trở lại đây. Nhưng

các anh không thể để em ở lại đây được. Em có can đảm đi theo các anh
không? Cánh tay anh đã từng ẵm em qua rừng, cánh của tất cả các anh chắp
lại chẳng lẽ lại không đủ sức để chở em qua bên kia biển cả hay sao?

Nàng út nói:

- Vâng, các anh đem em đi với.

Suốt đêm họ tết được một tấm lưới chắc chắn bằng cói và dây liễu. Liza

nằm ngủ trên tấm lưới ấy và, khi mặt trời vừa hiện ra, các anh nàng đã biến
thành thiên nga, dùng mỏ kéo lưới bay lên mây, mang theo nàng em gái
đang ngủ rất bình thản.

Tia nắng rọi vào mắt nàng, một con thiên nga vội bay ngay lên phía trên,

lấy bộ cánh rộng để che cho nàng ngủ. Khi Liza tỉnh giấc thì họ đã bay rất
xa khỏi đất liền. Bay cao trên mặt biển như thế, nàng cảm thấy đang sống
một giấc mơ kì diệu.

Bên cạnh nàng có một cành cây có quả và một bó rễ cây ăn được. Đó là

hoàng tử út đã chăm lo đến việc ấy cho nàng. Nàng mỉm cười như để cảm
ơn anh. Nàng nhận ra anh rất rõ, chính hoàng tử út lúc nãy đã bay trên lưới
che nắng.

Lúc này họ bay cao đến nỗi chiếc tàu đầu tiên mà họ trông thấy giống

như một con chim hải âu đậu trên mặt nước. Đằng sau họ có một đám mây
lớn tựa như trái núi, nàng nom thấy bóng nàng và các hoàng tử rọi vào đám
mây. Chưa bao giờ nàng thấy cảnh đẹp như vậy. Nhưng mặt trời càng lên
cao, mây càng xa đi thì bóng cũng biến theo.

Họ bay suốt ngày không ngừng, như một mũi tên rít trong không gian.

Nhưng họ bay chậm hơn thường ngày một chút vì còn phải khiêng cô em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.