TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 55

lúc nào cũng đầy lòng dũng cảm đang tấp tểnh vui mừng trước vì có thể,
ngay tối nay, ông chủ cối xay sẽ nhận lời anh.

Nhưng đến chiều, lại thấy Rudy trên chiếc xe hàng quay trở về Sion thì

chú mèo phòng khách chạy như bay phóng theo bạn mình để báo tin mới.
Chú reo lên:

- Này, nghe đây! Ông chủ cối xay biết cả rồi. Câu chuyện chấm dứt rất

buồn cười. Ban nãy Rudy đến. Anh ta và Babette thì thầm với nhau rất lâu
ngoài hành lang, trước cửa buồng ông bố. Thỉnh thoảng tớ lại cọ vào chân
họ, nhưng họ mải nghĩ chuyện khác nên chẳng vuốt ve gì tớ cả. Rudy bảo:
“Anh sẽ đến nói ngay với cha em, làm như thế mới là đứng đắn”. Babette
hỏi: “Anh có muốn em đến cùng với anh không? Có mặt em anh sẽ không
thêm can đảm đâu. Tuy nhiên, em cứ đến, có mặt em, dù có bằng lòng hay
không, cha em cũng phải hòa nhã”. Nói xong họ kéo nhau vào. Lúc đó
Rudy dẫm mạnh vào đuôi tớ. Nói riêng với cậu, tớ thấy hắn quê mùa và hơi
vụng về. Tớ kêu lên, nhưng cả hắn lẫn Babette còn đầu óc nào nghĩ đến tớ
nữa. Họ mở cửa cùng vào, tớ nhảy đằng trước. Tớ nhảy lên một cái ghế
bành để đề phòng khỏi bị một cú đau nào nữa, và cũng chưa biết Rudy múa
may ra sao, nhưng chính ông chủ lại cáu ầm lên. Lão ta thét, chân dậm
thình thịch xuống sàn nhà: “Cút khỏi nơi này, quay về xó núi với những con
nai nhà anh!”. Lão nói cũng đúng, Rudy đi săn nai thì giỏi chứ săn cô
Babette thì chả được đâu.

Mèo nhà bếp hỏi:

- Sau cùng họ nói sao?

- Còn nói sao nữa? Nói như vậy người ta thường nói khi đi hỏi vợ ấy chứ

gì? Tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, nếu ông thương cô ấy thì xin ông thương cả
tôi nữa, v.v…

Ông chủ bảo rằng:

- Con gái tôi cao quý hơn anh nhiều lắm. Sao anh lại nghĩ đến chuyện

dám nhoi lên cái khối vàng mà con tôi ngồi trên ấy?

- Không có gì cao đến nỗi không nhoi tới được khi người ta muốn nhoi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.