TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 78

- Nó là của ta! - Mụ nói rồi biến mất.

Babette nói:

- Quân độc ác! Tại sao mi giết chàng vào đúng trước ngày rạng rỡ nhất

của chúng ta?

Nàng tiếp:

- Ôi Thượng Đế! Cầu xin người hãy soi sáng cho linh hồn và trái tim tôi.

Xin người hãy cho tôi biết những ý định bí ẩn của người.

Thượng Đế đã nghe thấy tiếng nàng. Người đã soi sáng tâm hồn nàng.

Nàng nhớ đến giấc mộng đêm trước, nhớ đến điều mà nàng đã cầu ước
trong giấc mộng đó, xem như đó là hạnh phúc tối cao của Rudy và của
chính nàng.

Nàng nói:

- Tôi thật đáng chết. Vậy thì mầm mống tội lỗi đã có trong tim tôi ư?

Điều mà tôi đã mơ thấy phải chăng là số phận của tôi? Và quả thật chàng
chết như thế là hơn không?

Tiếng rên la của nàng vang lên gấp bội. Bỗng nhiên nhớ tới những lời nói

cuối cùng của Rudy: “Trái đất không thể nào mang cho anh một hạnh phúc
lớn hơn nữa”, con tim nàng thắt lại.

Nhiều năm trôi qua. Mặt hồ mỉm cười. Đồi núi trông tuyệt đẹp. Nhiều

con tàu lướt sóng, cờ tung bay trong gió. Nhiều chiếc thuyền lớn, xòe
những cánh buồm nhọn bay nhẹ trên mặt hồ như những con chuồn chuồn
khổng lồ. Đường xe lửa vượt Sion và ngược thung lũng sông Rhone, khách
du lịch đổ xuống các ga. Họ vội vã mở quyển “Hướng dẫn khách du lịch”
đóng bìa đỏ và xanh lá cây, tìm những cảnh lạ để đi thăm. Và họ thấy trong
sách truyện một đôi vợ chồng trẻ sắp cưới, năm 1856 ra chơi hòn đảo có ba
cây dạ hợp, người chồng chưa cưới chết và mãi đến tận hôm sau, từ trong
bờ người ta mới nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của người thiếu nữ.

Nhưng sách chỉ nói có thế thôi. Sách không nói đến cuộc đời ẩn dật của

Babette sống với cha nàng, không phải ở cối xay, nó đã bị bán đi vì nàng
không muốn sống ở nơi gợi lại biết bao hạnh phúc đã tan tành. Họ sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.