TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 20

Người ta ăn cắp nhiều thứ của chàng lắm, người ta làm bừa cả lên. Sáng
hôm sau, Hải lại tìm thấy chìa khóa. Chàng mở ngăn rút ra xem, và quên
bẵng mất rằng tội nào cũng phải có lỗi, chàng làm rầm cả lên một trận.

Cả sở phá lên cười, Hải tức lắm. chàng đã định cầm mấy miếng gỗ chận
giấy để ném vào lũ anh em cùng sở nhưng may quá, chàng lại nghĩ ngay ra
rằng những miếng gỗ ấy là những miếng gỗ của sở, sở dùng để chận giấy
cho giấy khỏi bay mà bây giờ mình lại lấy để ném, ngộ nó văng ra đường
thì chết! Thế là Hải lại thôi, chẳng làm gì được bọn anh em cả.
Thời gian cứ trôi, người đời ai cũng có con đường riêng của người ấy. Ở
sở này, thực ra, thì cũng chẳng có gì đáng nói cả, nhưng khốn một cái lại có
những người phải nói như phải sống.
- Thôi, làm mãi làm gì cho khổ. Chủ đi rồi. Tao hỏi chúng anh em nhé: anh
em có đố tôi bóp mũi thằng Hải không? Hải! Tôi bóp mũi anh cho anh xem
đây này ...
Tức thì, Hải thành ra một tia chớp:
- À! Anh lại bóp mũi tôi! Đây, anh cứ bóp mũi tôi đi. Tôi bảo cho anh biết:
anh chưa bóp được mũi tôi thì cái mặt của anh đã tan ra rồi...

Người vừa hỏi thực không ngờ mà người đáp nhanh như thế. Y chỉ còn
biết nói:
- Anh Hải, thôi tôi không bóp mũi nữa đâu, đừng sợ!

Không ai hiểu Hải ra sao cả. Không ai hiểu rằng người ta quên mất Hải,
hay bởi người ta thấy Hải ở trong lòng người ta.
- Thôi, chỗ anh em cả. Xin bác! Xin bác!
Và như thế, Hải nguôi giận liền.

- Anh Hải, buổi tối anh về làm gì ở nhà? Anh có đi chim gái không? Anh
có đi cô đầu không? hay là anh đọc sách.
- Thú thực với các anh, lúc mới vào làm ở đây, độ hai, ba tháng tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.