TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 25

Vũ Bằng

Truyện Hai Người

Chương IV

Trong sở Hải làm, có một ông Ký cổ.

Ông Ký cổ ấy chít khăn, mặc áo đen trong có áo trắng dài, đi giầy ta,
mặc quần không nhầu nếp và có dáng lúc nào cũng nghĩ ngợi ở trên xe về
nhà. Ông ta đã thi tam trường rồi và mỗi khi đi đâu về thì lại chắp tay lại
mà nói với mẹ:" Thưa mẹ, con đã về rồi ạ". Lớn, bé, già, trẻ trong sở, đều
gọi là " bác " cả cho thân. Ônh không giận, ông không say rượu. Cái quản
bút tay ông cầm hình như là một đồ vật lạ lùng cần phải giữ cẩn thận lắm,
ông ngồi ở đấy và ông giữ gìn những tư tưởng của ông. Khi nào ông đi
vắng, anh em rất nhớ ông và nếu có một buổi sáng ông đến chậm độ hai
phút thì ai ai cũng hỏi:" Hay là ông ấy ốm? ".

Ông ấy lúc nào cũng có vẻ ốm thực. mặt ông xanh lắm, chân tay ông lại
gầy, người ta bảo :" Có lẽ ông xơi thuốc". Chẳng biết ông ta có xơi thuốc
thực không, chứ hai mắt ông thì nghiêm lắm mà buồn lắm. Râu ông dày mà
dài, nó che mất hết cả hai lô mũi. Ông ta ngồi ở cạnh anh, anh nhìn ông ta,
anh nghĩ đến anh liền: ông có tất cả những tính tốt mà anh không có. Thế
tưởng đã đủ quá rồi. Không ngờ ông ta lại muốn hơn thế nữa. Vì muốn
khác hẳn những người ở chung quanh ông, vì muốn có vẻ một người hiền,
đương yên lành chẳng làm sao cả, ông bỗng thuê thợ cạo cạo chọc đầu lông
lốc.

Biết ông, cũng là một việc hay. Ở gần ông, thế nào cũng thấy một cái gì lạ
lắm, và khi nào ông đã nói với anh, anh phải yên trí thể nào cũng có những
chuyện mà anh không tài nào tưởng tượng được.

Ông tức là một cái cân rất đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.