TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 15

Sợ hãi, anh chồm dậy, trông thấy một cụ già cao lớn, mặc đồ trắng, râu dài
cũng trắng. Trông thấy cụ, một sự khiếp sợ thiêng liêng xâm chiếm Kalo
Dant. Anh quì gối, cúi đầu.

- Này, con định đi thăm tất cả thế giới của ta à. Cụ già đáng kính cất giọng
nghiêm khắc. Thế con không nghĩ rằng, hỡi con người bất hạnh, ta sẽ ngăn
cách các thế giới để không cho những con người trần thế các ngươi tự do
chạy từ thế giới này sang thế giới khác sao, ta biết cách làm điều đó lắm
chứ?

Kalo Dant hiểu ngay mình đang đứng trước Đấng Sáng tạo đã tạo ra bảy thế
giới. Sau một lúc im lặng, anh nói:

- Tính tò mò, thưa Thượng đế, là thói rất xấu. Nó như cơn khát. Nếu con
người muốn không chết khát, họ phải đào giếng trong đất. Một số người thì
tinh khôn. Họ biết ngay nước ở chỗ nào trong đất và họ có các dụng cụ để
đoán. Nhưng một số khác thì ngu ngốc. Họ không biết gì cả và họ không có
dụng cụ. Nhưng họ cũng khát, họ đào giếng bằng tay không.

- Nói khá đấy, Kalo Dant. Đúng là những con người trần thế các ngươi rất
tò mò, nhưng các ngươi có lí. Người nào không yêu cầu gì thì không học
được gì; người nào chẳng tìm gì thì chẳng thấy gì... Con, con đã yêu cầu, đã
tìm tòi. Ta thích điều đó và ta sẽ giúp. Phải chú ý đến điều ta sẽ nói với con
và phải suy nghĩ kĩ trước khi trả lời. Ta cho phép con được thăm bảy thế
giới nhưng ta không giúp con trở về nhà. Con sẽ phải tìm ra giải pháp một
mình. Con có đồng ý không?

- Vâng.

Thượng đế giơ tay lên. Kalo Dant bay lên không trung, mỗi lúc một xa hơn,
cao hơn mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.