TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 17

nhiên anh nghe thấy tiếng chiêm chiếp thê thảm. Nhìn lên ngọn cây, anh
thấy một tổ chim lớn.

Chắc chắn con chim nhỏ đang thức. Thương hại, Kalo Dant thầm nghĩ: Trận
mưa nóng như lửa sẽ giết chúng mất. Anh trèo nhanh lên cao và thấy trong
tổ chim có bảy con chim to, mình lớn nhưng trụi lông. Anh lấy áo sơ mi che
tổ chim và co rúm giữa các cành cây đợi mưa tạnh. Mưa rào tạnh. Kalo
Dant vươn tay lấy lại chiếc sơ mi. Anh thấy một con chim đen, to, luồn trên
cây. Sải cánh của nó rộng đến nỗi che khuất hoàn toàn mặt trời. Chim đậu
xuống bờ ổ và nói tiếng người:

- Cám ơn anh đã cứu các con tôi. Anh đã đến vương quốc của chim. Vua
chim là tôi. Tôi có thể làm gì để tỏ lòng biết ơn anh.

- Tốt hơn cả là cho tôi biết làm cách nào để đi khỏi đây. Người có thể mang
tôi đến một trong những thế giới dưới kia, nơi có người ở.

- Đáng tiếc là không, vua chim nói. Nhưng tôi có thể cho anh một trong
những thần dân của tôi, nó có thể mang được anh. Đó là con rồng
Charkagne. Tụt xuống đi, tôi sẽ dẫn anh đến chỗ nó.

Khi Kalo Dant xuống đến đất, vua chim bay lượn trên đầu anh và nói:

- Hãy nhổ một chiếc lông đuôi của tôi.

Kalo Dant nhổ một chiếc lông: Vua chim bay bổng lên không trung, chỉ
đường cho anh.

Bất thình lình Kalo Dant thấy mình đứng trước một quả núi. Trước quả núi
trải dài một cánh đồng cỏ, nơi đó có một đàn gia súc. Vua chim lại hạ xuống
và nói:

- Đây là núi muối, có một cái động. Charkagne sống ở đó. Đàn gia súc anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.