TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 16

Thế là anh hạ xuống thế giới thứ ba. Anh dạo khắp dọc ngang một thời
gian, nhìn ngắm nhưng chẳng bao lâu thấy rằng nó chẳng khác gì thế giới
thứ nhất, thứ hai. Cảm tưởng duy nhất của anh về thế giới thứ ba là nó ít cư
dân hơn. Trên đường đi, hiếm khi anh gặp người qua lại... Và khi lên tới thế
giới thứ tư, anh thấy nó còn hoang vắng hơn nữa.

Trong thế giới thứ năm và thứ sáu, anh tin chắc rằng thế giới càng cao, cư
dân càng ít hơn.

Cuối cùng Kalo Dant lên đến thế giới thứ bảy, thế giới cuối cùng. Ở đây anh
không thấy một người nào. Thế giới này chỉ có núi, đá hoang vu, rừng rậm
trải dài hút con mắt và những đồng cỏ chăn nuôi tốt tươi, nơi đó có những
đàn gia súc gặm cỏ, những đàn chim đủ màu bay liệng - không một thế giới
nào phía dưới mà Kalo Dant thấy nhiều chim như thế. Và rất nhiều côn
trùng. Những đám mây côn trùng gần như bay là là trên mặt đất, kêu vo ve
và châm đốt rất đau, Kalo Dant không có sức đuổi chúng.

Chao ôi! Ta không muốn ở lại nữa, anh tự nghĩ và bỗng nhớ ra rằng anh
không biết làm cách nào để trở về. Anh thấy nóng. Mặt trời treo rất gần đầu,
thiêu đốt dữ dội. Kalo Dant phải cởi bỏ sơ mi, rồi cởi bỏ nốt tất cả quần áo.
Trần như nhộng, như Chúa trời từng làm như thế, nằm dài dưới bóng một
cây to.

Đột nhiên anh có cảm tưởng như trời tối dần. Anh ngẩng đầu và thấy một
đám mây đỏ tía bay qua như quả cầu lửa. Anh nhẹ nhõm nghĩ thầm: Trời
sắp mưa.

Quả nhiên, một lúc sau, anh cảm thấy giọt nước đầu tiên rơi trên má. Nhưng
mưa gì mà kì quái. Nước nóng đến mức Kalo Dant tưởng sắp bị nấu chín.
Anh nhảy lò cò tìm một nơi trú ẩn tránh trận mưa nóng bỏng. Cái cây anh
đang nấp có một cái tán dầy. Kalo Dant trèo lên cây, nấp trong vòm lá. Thốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.