TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 258

qua, cánh cửa từ từ mở. Qua cánh cửa mở hé, cái căm râu ria của người thợ
điêu khắc hiện ra, tay lão ta cầm một con dao dài.

Người thợ điêu khắc lách nhẹ vào giường, rồi bất thần đâm mạnh con dao
vào cuộn chăn. Liechko nhảy xổ ra từ chỗ nấp, tước con dao từ tay hắn, kêu
lên:

- Bác đền đáp lòng tốt của tôi như thế đấy!

Trước khi lão thợ điêu khắc kịp hoàn hồn, Liechko đã khoác chỗ vàng lên
vai, ra cửa, khóa trái lại. Anh rảo bước tìm ngựa, nhảy lên mình ngựa, phi
đi.

Anh đi lâu, rất lâu. Một hôm anh đến một nơi có phong cảnh quen thuộc.
Một con suối rộng, bắc ngang là một cây cầu hẹp, bờ bên kia là một cánh
rừng già. Liechko hiểu rằng anh không còn xa làng quê là bao. Anh lên cầu.
Thình lình cúi mình xuống, anh thấy bóng mình dưới nước. Anh đã thay đổi
biết bao! Không còn là thằng bé Di-gan mà viên chủ trại độc ác đã đuổi ra
khỏi nhà. Bố mẹ có nhận ra mình không? Cô bé Lali của mình bây giờ ra
thế nào? Bây giờ anh đã là một chàng trai cao lớn, dong dỏng trên mình
ngựa. Chìm đắm trong suy tư, anh vào rừng. Anh thuộc nó quá. Hồi còn bé,
anh hay vào rừng tìm nấm và quả dâu tây. Thình lình, anh giật cương, hãm
ngựa lại. Căn nhà xây tường trắng kia ở đâu ra thế nhỉ? Như một nhà thờ
nhỏ, nhưng không cửa sổ, không cửa ra vào.

Bất chợt, bà già xưa kia đã muốn đi trước anh qua cầu xuất hiện không biết
từ đâu. Bà vẫn vung vẩy trên tay chiếc gậy bà đã đánh vào tay anh. Bà cười
với Liechko, miệng móm mém.

- Ta thấy con đã thành đạt, con trai ạ. Con có dáng vẻ của một lãnh chúa.
Con đi chơi bằng ngựa cơ à. Con mang gì trong túi thế?

- Vàng và bạc kiếm được bằng mồ hôi lao động và nhờ sự giúp đỡ của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.