TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG CHỌN LỌC - Trang 106

Giọng nói ấy êm ái như cái nhìn của bé, cái chất giọng tuyệt vời mà đã

hiển nhiên ban phú cho Hulian sự tồn tại, đem lại cho chàng quyền công
dân trong thời đại này.

Chàng đỡ chú bé dậy và phủi bụi nơi hai ống quần của bé.

- Cháu tên gì?

- Dạ, Hoce ạ.

- Ngoan lắm, Hoce, thế cháu vội đi đâu vậy?

Chú bé nhún vai.

- Cháu đi tìm bạn bè chăng?

- Vâng ạ.

Hulian giữ vai chú bé và không muốn bỏ ra mặc dầu thâm tâm chàng

hiểu là cần buông bé ra. Thời gian mà bất kỳ người quan sát ngoài cuộc nào
chắc đều coi là bình thường đã trôi qua rồi. Nhưng chàng không muốn chia
tay với Hoce. Chàng đang nếm trải một khoái lạc không gì so sánh nổi khi
chằm chằm dõi theo ánh sáng nơi cái nhìn thơ ngây ấy, cái nhìn thuộc về
một con người vẫn chưa hề xuất hiện trên đời này.

Vậy chú bé tám tuổi này sẽ là ai khi chàng Hulian tròn bảy mươi tuổi?

Có thể, là con trai của chàng, hay cháu của chàng hoặc học trò của chàng.
Con tim Hulian đập rộn ràng, hai thái dương chàng mạch máu đập mạnh vì
một cảm giác sâu sắc những muốn bộc lộ mình, được mọi người hiểu và
nhìn nhận. Một lẽ gì đó giống như hồi tưởng xa xôi đã vọt ra từ thẳm sâu
của tiềm thức...

“Chú biết cháu, Hoce ạ. Chú biết... Nhưng không, điều đó là không thể,

hiện thời còn chưa thể được”.

Chàng bỗng thấy sợ mình sẽ phát điên vì những suy nghĩ tương tự thế.

Và chàng buông chú bé ra. Chú lại lắp bắp lời xin lỗi và thoắt chạy đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.