TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG CHỌN LỌC - Trang 128

ẩn khuất trong các bụi cây rậm. Những chiếc máy đó kêu vo vo khe khẽ và
Joe quyết định thử vận may.

Chàng hít thở thật sâu và sau khi lấy hết can đảm, chàng chậm rãi đi qua

cửa và tiến tới chiếc bàn trong phòng tiếp nhận mà bên đó đang ngồi một
nữ y tá người bé nhỏ, cân đối, rõ ràng cô ta không phải là y tá trưởng, cô
bận bịu phân loại các tấm phiếu. Bằng thứ giọng khàn khàn kiểu giọng
“bệnh nhân” Joe xưng tên, họ và đề nghị được nhập viện. Cô gái rời tay
khỏi đám phiếu và ngước nhìn thẳng vào mắt chàng, cô hỏi xem chàng có
thể nêu tên bệnh của mình được không dù chỉ gần đúng mà thôi. Joe đã
lượng tính câu trả lời ngay từ lúc ngồi ở công viên rồi.

- Cô biết đấy, tốt hơn là tôi sẽ bảo với bác sĩ... Nhưng tôi đau lắm, đau

khủng khiếp... Chàng nói lè nhè, mắt nhìn xuống sàn, quàng chân nọ vào
chân kia, sau đó chàng nhìn lên tường nhà. - Nếu cần, tôi sẽ đợi... - Sau
những từ ấy chàng im lặng, rồi cả người co rúm lại.

- Tôi gửi anh tới phòng cấp cứu, - cô y tá nói, - và tôi sẽ đề nghị gọi bác

sĩ.

- Cám ơn cô. - Joe nói lí nhí dường như chàng nói khó khăn lắm. - Tôi đi

đâu bây giờ?

- Anh cứ đi thẳng qua sảnh và phòng cấp cứu ở bên trái. - Cô y tá đáp. -

Xin anh trình CMT của anh!

- À vâng, rõ rồi ạ. - Joe trả lời. Rút ra khỏi túi, chàng giữ tấm thẻ trước

mắt cô y tá để cô nhìn thấy nó từ đằng xa. Nhưng chàng chỉ chưa kịp chớp
mắt thì cô gái đã khéo léo tóm lấy chiếc CMT và sau khi bằng hai ngón tay
giữ lấy một góc, cô đút nó vào máy lưu báo thông tin.

Đờ người vì kinh hoàng, Joe chờ đợi bất cứ điều tồi tệ nào. Và điều đó đã

xảy ra và lại khá nhanh chóng nữa.

Không biết từ đâu đến, xuất hiện hai gã người máy tải thương mình sơn

màu xanh nhạt đang đẩy chiếc xe cáng chạy đằng trước. Ngay trước mắt cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.