TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG CHỌN LỌC - Trang 166

đã no căng không tài nào ăn được nữa, làm anh hết sức bực mình. Vì anh đã
định đặt hẳn một bữa xứng đáng với Gacgăngtuya.

Moran ì ạch lê bước đến phòng ngủ và nằm vật ra giường. Đêm đó anh

ngủ say như chết.

Sáng ra đầu anh vẫn còn nặng. Anh nằm nhìn lên trần nhà. Sau đó vặn

máy videophone đầu giường hỏi giờ:

“Khi nào chuông reo sẽ là đúng tám giờ kém chín phút.”

Ê hê, chẳng còn lại bao nhiêu thời gian. Chín phút nữa. Tuyệt. Anh đặt

máy tự động một bữa ăn sáng đủ cho cả con voi. Nước xoài tươi, nước dứa
hộp, trứng ốplết, lại trứng cá đen, hành, cà chua hấp, cà phê - mỗi thứ đều
hai xuất.

Anh vừa ăn vừa rên rỉ vì thỏa mãn.

Đúng tám giờ kết thúc bữa sáng.

Tuyệt! Moran cười to một cách đắc thắng. Đã đến lúc bắt tay vào việc.

Anh tắm một cách thong thả, sau đó quay số cửa hàng siêu thị gian bán

quần áo đàn ông, đặt mua hết thứ này đến thứ khác, để vừa chờ đợi hàng
anh vừa có thời gian mở các gói hàng ra ngắm nghía từng món một.

Dần dần các món hàng đã chất thành đống cao. Cuối cùng vào lúc mười

giờ Moran quyết định tiêu hết số tiền trong ngân phiếu của ông Vessailit.
Sau khi quay số cửa hàng bán ôtô, anh chọn mua chiếc xe hơi thể thao mới
nhất và yêu cầu đưa đến chỗ bãi để xe cạnh khách sạn cho anh.

Mười phút sau màn ảnh ở cửa ra vào bật sáng: ở cửa xuất hiện hai người

- một mặc thường phục, một mặc quân phục cảnh sát.

Người mặc thường phục vẻ giận dữ bảo Moran:

- Đi thôi!

Còn viên cảnh sát thì kinh ngạc nhìn đống hàng chất cao như núi, các hộp

giấy gói hàng và dây buộc vứt tứ tung trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.