TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG CHỌN LỌC - Trang 220

- Gì cơ?

- Chà, ngài Wolfe, ngài đã làm chúng tôi hoảng hốt cả, chúng tôi nghĩ

rằng ngài đã biến mất!

- Tôi biến mất ư ?

- Thế ngài đã biến đi đâu hả?

- Ở đâu ư? Tôi đã biến đi đâu sao? - Người ta dẫn chàng đi qua những

hành lang lúc giữa đêm, chàng cứ đi một cách ngoan ngoãn, - Ối chà, nếu
như tôi có kể cho quí vị nghe là ở đâu... Dẫu sao quí vị cũng sẽ chẳng tin
đâu.

- Đây là giường của ngài, ngài đã dậy thật vô ích.

Và chàng đã nằm xuống chiếc giường chết màu trắng mà từ đó tỏa ra một

làn gió thanh khiết yếu ớt của phút lâm chung được dành sẵn cho chàng
phút lâm chung gần kề mùi bệnh viện, chàng chỉ vừa khẽ chạm vào chiếc
giường ấy là nó đã nuốt chửng lấy chàng và trùm lên người chàng thứ mùi
bệnh viện và màu trắng hồ bột lạnh lẽo.

- Sao Hỏa, chào, Sao Hỏa, - con người khổng lồ thầm thì trong yên tĩnh

của bóng đêm, - Ơ cuốn sách hay nhất, tuyệt hay, cuốn sách đẹp đích thực
của ta ơi, nó sẽ còn được viết, sẽ được đăng tải, vào cái năm ấy sau ba thế
kỷ...

- Ngài bị quá kích động đấy.

- Quí vị nghĩ thế sao? - Thomas Wolfe lẩm bẩm. - Đó đã là cơn mơ ư? Có

thể lắm chứ... một giấc mơ đẹp...

Hơi thở của chàng đã đứt đoạn. Thomas Wolfe đã chết.

Năm tháng qua đi, những bông hoa cứ lần lượt xuất hiện trên mộ của

Tom Wolfe. Và dường như, điều này thực lạ lùng, có nhiều người đến viếng
thăm chàng. Nhưng những đóa hoa này cứ xuất hiện hàng đêm. Cứ như từ
trên trời xuống. Những bông hoa thật to lớn có mầu sắc của trăng mùa thu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.