TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG CHỌN LỌC - Trang 87

Nhưng dù anh có nói gì đi nữa, điều đó cũng không thể hiện bản chất sự

việc. Đó chỉ là những lời nói suông, có thế thôi. Để sắp xếp lại các ý nghĩ
cho có đầu có đuôi, Tom thử lấy bác Thợ mộc Mark to khỏe, tóc hung ra
làm ví dụ. Hôm nay bác Mark sau khi mượn lại cái cưa, đang xây ngôi
trường học. Nếu Tom giết Mark... lúc đó Mark sẽ không tiếp tục xây dựng
được nữa.

Tom sốt ruột lắc đầu, Mark Thợ mộc là người khỏe mạnh nhất, và theo ý

kiến nhiều người, là giỏi nhất trong đám thợ mộc. Cứ nhìn bàn tay khỏe
mạnh của bác ta nắm chắc cái bào bào những tấm gỗ thì thấy.

Đấy, đó là Mark Thợ mộc. Và bây giờ...

Mark Thợ mộc nằm sóng soài trên mặt đất, đôi mắt mở trợn trừng, tay

chân cứng ngắt, miệng méo xệch sang một bên, bác ta đã tắt thở, tim không
đập nữa. Bác ta không bao giờ còn được nắm chặt các khúc gỗ trong bàn
tay vạm vỡ nữa. Không bao giờ còn than vãn về chứng đau nhức ở vai mà
ông Ian thày thuốc không giúp gì được nữa.

Trong một khoảnh khắc Tom bỗng cảm nhận được một cách thấm thía

thế nào là giết người. Hình ảnh đã biến mất, nhưng ấn tượng về nó vẫn còn
lại - nó rõ ràng đến nỗi Tom cảm thấy hơi buồn nôn.

Anh có thể đi ăn cắp mà vẫn sống. Nhưng đi giết người, thậm chí vì

những lợi ích cao cả nhất, vì lợi ích của cả làng thì...

Người ta sẽ nói gì nếu họ nhìn thấy cảnh tượng mà anh vừa hình dung ra?

Khi đó làm sao anh có thể sống giữa mọi người? Làm sao anh có thể chấp
nhận chính mình?

Tuy vậy, anh vẫn phải giết người. Mỗi người trong làng đều phải làm một

việc gì đó cho làng, và cái công việc oái oăm này lại rơi đúng vào anh.

Nhưng anh phải giết ai bây giờ đây?

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.