TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 122

Ngày hôm đó cừu ở nhà vì có tuyết xuống, và con Wully rảnh rang

đang nằm sưởi nắng trên một tấm ván. Khi những người đi săn đến gần căn
nhà, nó gầm gừ một cách dữ tợn và chạy đến chỗ bầy cừu.

Jo Greatorex đi theo nó. Anh ta chăm chú nhìn theo vết chân con chó

để lại và mặt bỗng tái đi. Anh ta trỏ vào con chó đang chạy đi và thốt kêu
lên:

- Này các bạn, chúng ta đã nghĩ rằng mình đang đi theo vết chân con

cáo chứ? Thì đấy, nó chính là kẻ đã cắn chết những con cừu của bà góa kìa?

Một số người tán thành ý kiến của Jo, nhưng một số khác nhớ lại việc

nghi ngờ các dấu vết để lại trên con đường lúc trước nên đã đề nghị quay
trở lại để phân tích cặn kẽ mọi nhẽ.

Giữa lúc ấy chính ông Dorley từ trong nhà bước ra.

- Tom này, - Jo Greatorex nói với ông, - con chó của anh đêm qua đã

cắn chết hai chục con cừu của bà góa Widder Gelt, và tôi cho rằng đây
không phải là lần đầu tiên nó làm những việc như thế đâu.

- Này, ông bạn, - Tom Dorley phản đối, - rõ ràng là cậu say rượu rồi!

Tôi chưa từng bao giờ có một con chó chăn cừu tốt hơn con Wully. Cừu đối
với nó chẳng khác gì con cái nó đẻ ra như vậy.

- Đừng hòng? Chúng tớ đã được thấy nó làm gì với lũ con cái nó ở nhà

bà góa Widder Gelt rồi nhé? - Jo nhận xét.

Những người đi săn đã uổng công vô ích thuyết phục Dorley khi kể

cho ông ta nghe về những cuộc tìm kiếm từ hồi sáng của họ. Ông ta không
muốn tin điều gì hết và khẳng định rằng họ đã bịa đặt ra tất cả những
chuyện đó vì lòng đố kị để chiếm đoạt con Wully của ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.