định nhảy qua hàng rào. Nó cứ chạy, cứ lao đi... Nhưng mọi sự đều vô ích:
con quái vật đã đuổi kịp nó nhưng lại đánh trượt vào trong bóng đêm và
chạy ngang qua rồi mất hút vào không gian, trong khi con mèo vừa thở dốc
vừa nằm xoài ra trên mặt đất ở nơi cách tòa nhà gần hơn nửa dặm so với
lúc nó bắt đầu nghe thấy con chó khổng lồ lên tiếng.
Lần đầu tiên nó trông thấy con quái vật ghê rợn đó. Thực ra nó đã
nhận ra con quái đó qua mùi ngửi được. Nó đã gặp con quái vật đó khi nằm
trong chiếc giỏ đi đến nhà nghỉ. Nỗi sợ hãi con quái vật ấy đã giảm bớt hẳn
vì nó đã khẳng định được rằng những con quái đó rất vụng về và chẳng bao
giờ bắt được nó, chỉ cần nấp vào sát hàng rào là xong. Cho đến trước lúc
trời sáng con mèo còn gặp những con quái vật ấy một vài lần nữa nhưng nó
chẳng làm sao cả.
Khi trời hửng sáng nó đến được khu vực những túp lều nghèo nàn, và
nó tìm được trong đống tro một chút đồ thừa tuyệt vời. Ngày hôm đó nó đi
ngang qua một tàu ngựa, ở đó có hai con chó và vô số trẻ con thiếu chút
nữa đã giết chết nó. Những căn nhà rách nát và những cái sân ở đây rất
giống nơi chôn rau cắt rốn của nó, nhưng nó không dừng lại ở đó. Niềm
khát vọng xưa đã lôi cuốn nó không sao cưỡng lại nổi, và đến khi hoàng
hôn buông xuống thì nó lại lên đường.
Suốt cả ngày lại có những con quái vật một mắt chạy ngang qua nó.
Nhưng bây giờ nó đã quen với chúng rồi và nó cứ tiếp tục chạy suất đêm
chẳng chút sợ hãi gì. Ngày hôm sau nó chạy tới một kho thóc và bắt được
chuột ở đó; đêm đó tình hình xảy ra cũng gần giống như đêm trước, chỉ có
khác là nó gặp một con chó thực thụ chạy đuổi theo nó một quãng xa. Một
vài lần nó đã chạy rẽ sang những ngả đường khác xa, nhưng nó vẫn thường
xuyên quay trở về hướng cũ. Ban ngày nó mất nhiều thì giờ tìm kiếm thức
ăn và lẩn tránh lũ chó và bọn trẻ con, nhưng đêm đến thì nó lại tiếp tục lên
đường. Con mèo khốn khổ đã bắt đầu mệt mỏi nhưng nó vẫn cứ tiến về
phía trước như cũ, đi hết dặm đường này đến dặm đường khác, đi mãi về