hướng nam. Lũ chó, bọn trẻ con những con quái vật, cái đói... Rồi lại lũ
chó, bọn trẻ con, những con quái vật, cái đói... Nhưng nó vẫn chẳng đếm
xỉa gì đến cả mà cứ tiến về phía trước, và cái mũi cứ chốc chốc lại khích lệ
nó: "Đây đúng là cái mùi chúng ta đã từng ngửi thấy mùa xuân vừa qua".
X
Sau một tuần lễ, con mèo lấm lem đi tập tễnh, chẳng còn băng đeo
trên cổ, đã đến được cầu Harlem. Mặc dù cái cầu có một mùi tuyệt diệu
nhưng con mèo không thích cây cầu. Nó đi tới đi lui trên bờ sông đến tận
nửa đêm mà không tìm được phương tiện nào khác qua sông ngoài những
cây cầu khác, và cũng không biết được điều gì đáng quan tâm hơn rằng,
bọn đàn ông cũng nguy hiểm y như bọn trẻ con. Nó miễn cưỡng quay trở
lại cầu Harlem. Mùi cây cầu khá quen thuộc nhưng cái chính là khi con
quái vật một mắt chạy qua cầu thì thấy nổi lên cái tiếng rầm rầm đinh tai
nhức óc mà nó đã từng nghe được trong cuộc phiêu lưu hồi mùa xuân của
nó.
Khi con mèo nhảy lên một thanh dầm cầu và chạy qua sông thì bốn bề
là bóng đêm yên tĩnh. Nó vừa mới đi được một phần ba cây cầu thì một con
quái vật một mắt hồng hộc xông vào từ phía bên kia cầu. Nó rất hoảng sợ
nhưng biết rằng con quái khổng lồ ấy vốn ngờ nghệch và mù dở nên nó bèn
nhảy xuống một thanh xà ở dưới thấp và nằm im lìm như chết. Con quái vật
khổng lồ ngờ nghệch rầm rầm chạy qua, và mọi việc có lẽ sẽ tốt đẹp nếu
như đột nhiên nó không quay ngược trở lại hoặc là một con quái vật khác
giống như nó lại rầm rập chạy qua trên lưng con mèo.
Con mèo điên đầu liền chạy về phía trước. Có thể nó cũng đã tới được
bờ sông quê hương nếu như từ đó không có một con quái vật mắt đỏ thứ ba
gầm gào lao vào phía nó. Nó cắm cổ chạy nhưng lại lọt vào giữa hai luồng
lửa. Nó chẳng kịp nghĩ ngợi gì được nữa mà chỉ hốt hoảng nhảy đại từ trên
cầu xuống. Nó cứ rơi, rơi, rơi mãi... ùm, oạp thế là nó rơi tõm xuống làn
nước sâu chưa lạnh cóng của thời tiết tháng Tám. Chà, thật đáng ghê tởm