TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 65

Bạn bè của Jo chẳng lạ gì tính tình cáu bẳn của Jo cho nên họ sẽ

không mảy may ngạc nhiên nếu như trong cơn tức giận bất thần gã có thể
nảy ra ý định bắn chết con ngựa ô bách chiến bách thắng. Nhưng Jo không
hề có ý định đó.

Ròng rã suốt một tuần lễ đuổi theo con ngựa, gã chưa lần nào thấy nó

chệch nước phi. Giống như bất kì một kị mã giỏi nào, Jo thực sự khâm
phục con ngựa tuyệt diệu này. Sự khâm phục mỗi lúc một tăng và gã thà
bắn vào con ngựa tốt nhất của chính mình chứ không thể bắn vào con vật
tuyệt trần đó.

Thậm chí gã đã thấy phân vân không biết có nên giao nộp để lãnh

phần thưởng sau khi bắt được nó hay không? Phần thưởng tuy không nhỏ,
nhưng bản thân con ngựa này đã là một cái vốn rồi bởi vì nó có thể cho ra
những thế hệ sau xuất sắc.

Tuy nhiên trước hết cần phải bắt cho được nó đã. Cần phải chấm dứt

cuộc săn.

Jo đóng yên con ngựa tốt nhất của mình. Đó là một con ngựa cái nòi

phương Đông, nhưng lớn lên trên đồng cỏ Bắc Mỹ. Dĩ nhiên nếu con ngựa
không có một điểm yếu thì chẳng khi nào Jo có thể tậu được con ngựa tuyệt
vời như thế. Ở vùng này có một loại cỏ độc gọi là cỏ lôcô. Bình thường gia
súc không bao giờ ăn thứ cỏ đó, nhưng nếu một con vật nào tình cờ nếm
thử thì nó sẽ trở chứng đi tìm kiếm cỏ này khắp nơi. Tác dụng của loại cỏ
này phần nào giống tác dụng của thuốc phiện, và con ngựa sẽ bị nghiện, và
mặc dù một thời gian dài về sau nó vẫn bình thường nhưng cuối cùng thế
nào rồi cũng chết vì bệnh điên. Dân địa phương nói rằng con vật như vậy
"bị lôcô ám". Trong ánh mắt con ngựa tốt nhất của Jo đôi lúc thấy xuất hiện
nét man dại, mà những người am hiểu đã xác định rằng nó bị mắc chính
bệnh này. Nhưng con ngựa vẫn khỏe và nhanh nhẹn, cho nên Jo chọn nó để
kết thúc cuộc săn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.