TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 74

Việc này xảy ra gần trang trại của cụ Gallego nơi Jo đã kịp nghỉ lấy lại

sức đang đợi sẵn. Chưa đến nửa giờ sau gã đã lại tiếp tục đuổi theo con
thiên lí mã.

X

a xa về phía tây đã thấp thoáng thấy dãy núi Carlos. Những người và

ngựa khỏe khoắn đang đợi Jo tại đó. Người kị sĩ không biết mệt là gì biết rõ
điều đó cho nên cố sức hướng con ngựa hoang về phía tây. Nhưng con
thiên lí mã như chợt nảy ra một ý nghĩ ngông cuồng hoặc là do linh tính
mách bảo nên đã quay ngoắt sang hướng bắc. Mọi mưu mô của Jo hóa
thành vô dụng, gã thúc ngựa không thương tiếc, gào thét và bắn loạn xạ,
nhưng vệt sao băng đen đã lao vút xuống dưới dọc theo một sườn đồi và Jo
chẳng còn cách nào khác là đuổi theo sau nó.

Thế là bắt đầu giai đoạn vất vả và nặng nề nhất của cuộc rượt đuổi. Jo

tuy đã đối xử tàn nhẫn với con ngựa hoang nhưng đối với con ngựa của
mình và với cả chính bản thân mình gã còn tàn nhẫn hơn nhiều. Mặt trời
thiêu đốt dữ dội, hơi nóng ngùn ngụt bao phủ khắp bình nguyên bỏng rẫy.
Mắt Jo đỏ ngầu, môi gã nứt nẻ vì bụi mặn chát. Vậy mà cuộc rượt đuổi vẫn
còn phải tiếp tục. Giải pháp cuối cùng để đi đến kết quả là làm sao xua
được con ngựa hoang quay trở lại chỗ bãi nông qua sông Alamosa.

Lần đầu tiên trong suốt thời gian rượt đuổi Jo nhận thấy con ngựa ô có

dấu hiệu mệt mỏi. Đuôi và bờm nó không còn tung bay phất phới như trước
nữa, và khoảng cách ngắn ngủi chừng nửa dặm giữa nó với Jo đã rút xuống
còn có một nửa. Nhưng nó vẫn cứ chạy phía trước, chạy mãi, chạy mãi với
nước kiệu như cũ...

Một giờ trôi qua, rồi lại thêm một giờ nữa, nhưng con ngựa vẫn cứ phi

mãi. Tuy nhiên cả ngựa và người đuổi đã rẽ ngoặt được khỏi hướng thẳng
trước. Đến chiều, sau khi chạy được trọn hai mươi dặm, họ đến gần bãi
nông rộng qua sông Alamosa. Lúc này chính Jo lại muốn tự mình tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.