TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 142

đọc cùng một lúc, vả lại nghiên cứu kỹ càng từng chữ một, và rồi thế nào?
Anh ta đã đạt được mục đích của mình trong chưa đầy một năm. Chúng ta
cũng sẽ làm như vậy. Chúng ta sẽ tìm một tác giả nào đó rồi sẽ cùng đọc.

Cô gái Pháp nhìn Vôrôtốp với vẻ nghi hoặc, khó hiểu. Hình như cô ta cảm
thấy rằng đề nghị của Vôrôtốp rất lẩn thẩn và ngô nghê. Nếu cái đề nghị lạ
lùng đó là của trẻ con thì chắc là cô ta đã nổi cáu và hét lên, nhưng đây là
một người lớn tuổi lại rất to béo nữa, không thể quát mắng anh ta được, nên
cô chỉ hơi nhún vai rồi nói:

- Tùy ông thôi.

Vôrôtốp lục tìm trong tủ sách của mình một lúc rồi lấy ra một cuốn sách
tiếng Pháp nhàu nát.

- Cuốn này được không? - anh ta hỏi.

- Cuốn nào cũng được.

- Nếu vậy thì ta bắt đầu đọc thôi. Cầu trời phù hộ cho. Bắt đầu từ tên sách
nhé... Mémoires.

- Hồi ức... - m-lle Ankét dịch ra.

- Hồi ức... - Vôrôtốp nhắc lại.

Vừa mỉm cười hiền lành và thở khò khè khó nhọc, anh ta mất mười lăm
phút vất vả học chữ mémoires và mất thêm chừng ấy phút nữa để học chữ
de; điều đó làm Alixa Ôxipốpna rất mệt. Cô uể oải trả lời những câu hỏi của
anh, nhầm lẫn luôn; hình như cô không hiểu người học trò của mình lắm và
cũng chẳng cố công hiểu. Vôrôtốp vừa đặt câu hỏi vừa nhìn lên mái tóc hoe
vàng và nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.