TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 143

“Mái tóc cô ta không phải xoăn tự nhiên, mà là do cô ta uốn. Kể cũng lạ
thật! Làm việc suốt từ sáng đến tối, mà còn có thì giờ để uốn tóc”.

Đúng tám giờ tối, cô ta đứng dậy và lạnh lùng, khô khan nói câu “au revoir,

monsieur”

[40]

rồi bước ra khỏi phòng; cô đi rồi mà vẫn còn vương lại cái

mùi hương kia, dìu dịu nhẹ, rung động lòng anh. Người học trò lại ngồi bên
cạnh bàn rất lâu, không làm gì và nghĩ ngợi.

Vào những ngày sau, anh ta tin chắc rằng, cô giáo của anh là một cô gái
đáng yêu, nghiêm nghị và cẩn thận, nhưng trình độ học vấn của cô rất thấp
và cô không biết cách dạy người lớn; anh quyết định không tiêu phí thời
gian một cách vô ích, thôi không học với cô ta nữa và mời thầy giáo khác.
Khi cô ta đến nhà anh lần thứ bảy, anh rút từ túi ra một chiếc phong bì trong
để bảy rúp, rồi cầm nguyên trong tay, anh ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi cô, cô Alixa Ôxipốpna, nhưng tôi phải nói với cô rằng... tôi thấy
cần thiết phải...

Nhìn chiếc phong bì, cô gái Pháp đoán ra ngay việc gì đã xảy đến, lần đầu
tiên trong suốt những buổi dạy học ở đây, gương mặt cô run run, và vẻ lo
việc, lạnh lùng biến mất. Cô hơi đỏ mặt, mắt nhìn xuống, ngón tay run rẩy
lần lần chiếc vòng vàng mảnh nhỏ của mình. Vôrôtốp nhận thấy cô gái lúng
túng và hiểu rằng một rúp đối với cô là quý thế nào, cô sẽ buồn rầu đến thế
nào nếu mất đi nguồn kiếm sống đó.

- Tôi phải nói với cô rằng... - anh ta lầm bầm nói, càng lộ vẻ ngượng ngùng
hơn, có cái gì thắt lại trong lồng ngực, anh vội vã nhét chiếc phong bì vào
túi và nói tiếp: “Xin lỗi cô, cô chờ... chờ tôi mười phút...”

Cố làm ra vẻ rằng mình hoàn toàn không có ý định bỏ luôn việc học với cô
mà chỉ yêu cầu cô tạm nghỉ ít lâu, anh ta đi sang phòng bên cạnh và ngồi ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.