TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 160

Varlamốp thì chúng ta cũng hết cả khoa học.

- Con người có phải là cái kim đâu, rồi sẽ tìm thấy. Bây giờ ông ta chỉ
quanh quẩn đâu đây thôi.

Ba con chim mỏ nhái quen biết bay qua khóm bụi rậm, và trong tiếng chiêm
chiếp của nó có thể nghe rõ ý lo lắng và bực mình vì bị đuổi khỏi dòng suối.
Hai con ngựa thong thả nhai và thở phì phò; Đenixka đi đi lại lại bên cạnh,
cố làm ra vẻ hoàn toàn dửng dưng đối với những quả dưa chuột, những
miếng chả rán, và những quả trứng mà mấy ông chủ đang ăn, bao nhiêu tâm
trí đều dồn hết vào việc đập mấy con ruồi và mấy con nhặng đang bâu vào
lưng, vào bụng ngựa. Anh thản nhiên đập, từ cổ họng phát ra một thứ âm
thanh đặc biệt, vừa đắc thắng lại vừa tinh quái, và mỗi khi đập không trúng
lại kêu lên giận dữ, nhìn mãi theo con bọ tốt số vừa thoát chết.

- Đenixka, đi đâu thế! Lại mà ăn đi! - ông Kudmitsốp nói đoạn thở ra một
tiếng rõ dài để tỏ ra mình ăn đã no.

Đenixka rụt rè đến bên tấm dạ và chọn năm quả dưa chuột to và vàng,
thường gọi là “dưa ủng” (chọn những quả bé hơn và non hơn thì anh thấy
ngượng lắm), cầm lấy hai quả trứng nướng, vỏ đen thui và nứt nẻ ra cả, rồi
rụt rè, như thể sợ người ta đánh vào bàn tay đang chìa ra, anh chạm ngón
tay vào miếng chả rán.

- Cầm lấy, cầm lấy! - ông Kudmitsốp giục.

Đenixka quả quyết cầm lấy miếng chả, đi ra một quãng xa xa, rồi ngồi
xuống đất, lưng quay về phía xe. Lập tức có tiếng nhai to đến nỗi cả hai con
ngựa cũng phải ngoảnh lại, nhìn Đenixka có vẻ nghi hoặc.

Ăn xong, ông Kudmitsốp lấy trong xe ra một cái túi đựng gì không rõ và
bảo Iegoruska:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.