TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 165

ngưng đọng ngạt thở, dòng suối vẫn chảy với tiếng róc rách đơn điệu, hai
con ngựa vẫn nhai cỏ và thời gian kéo dài ra vô tận, tựa hồ nó cũng đã đọng
lại, ngừng trôi, có thể tưởng chừng như từ sáng đến bây giờ đã qua một thế
kỷ... Phải chăng thượng đế muốn Iegoruska, chiếc xe và hai con ngựa lịm đi
trong làn không khí này, hóa thành đá và vĩnh viễn đứng yên một chỗ như
những quả đồi?

Iegoruska ngửng đầu lên và đưa đôi mắt thiu thiu ngủ nhìn phía trước;
khoảng không xa tắp màu tím nẫy giờ vẫn im lìm, thế mà bây giờ lại đung
đưa nghiêng ngả và cùng với bầu trời lao đi đâu xa hơn nữa... Nó lôi theo cả
lớp cỏ màu hung, cả khóm bụi rậm, và Iegoruska cũng lao theo chân trời
đang chạy trốn với một tốc độ phi thường. Có một sức mạnh gì đang lặng lẽ
lôi cuốn nó đi đâu không biết, và hơi nóng rát bỏng cùng tiếng hát lê thê
cũng vun vút bay theo. Iegoruska ngoẹo đầu xuống và nhắm mắt lại...

Đenixka thức giấc trước tiên. Chắc có con gì cắn anh, vì thấy anh bật dậy,
gãi lấy gãi để một bên vai và tuôn ra một tràng:

- Tiên sư mấy con quái trời đánh không chết này!

Đoạn anh ra suối uống nước và hì hục rửa ráy một hồi lâu. Tiếng anh thở
phì phò và tiếng nước vỗ lép bép làm cho Iegoruska tỉnh giấc. Thằng bé
nhìn cái mặt ướt đầm của Đenixka lấm tấm những giọt nước suối và những
chấm tàn hương to tướng khiến cho mặt anh trông như cẩm thạch, và hỏi:

- Đã sắp đi chưa?

Đenixka nhìn mặt trời xem thử nó còn cao đến đâu, rồi đáp:

- Chắc sắp rồi đấy.

Anh lấy vạt áo sơ mi lau lau cái mặt một lúc, làm ra một vẻ mặt rất nghiêm
trang rồi bắt đầu nhảy lò cò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.