TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 168

- Ivan Ivanứts ạ, tôi phải hàng ngày... Không đọc không được.

- Chúa chẳng kèo nèo cha đâu.

Suốt mười lăm phút đồng hồ cha Khrixtophor đứng yên, hướng về phương
Đông, môi lắp bắp, trong khi Kudmitsốp nhìn cha gần như căm thù và sốt
ruột nhún vai. Ông ta giận nhất là những khi cha Khrixtophor, sau mỗi đoạn
“Sáng danh” lại hít một hơi dài, nhanh nhẹn làm dấu thánh và nhắc lại ba
lần rõ to để ai nấy đều biết mà làm dấu thánh theo cha:

- Alleluya, alleluya, alleluya, sáng danh Chúa!

Cuối cùng cha mỉm cười, ngước mắt nhìn lên trời và bỏ cuốn thánh thi vào
túi nói:

Fini!

[49]

Một phút sau chiếc xe chuyển bánh. Cứ như thể xe đi ngược trở lại chứ
không phải đi đâu xa hơn, mấy người trên xe vẫn trông thấy một quang
cảnh hệt như ban sáng. Những quả đồi vẫn chạy mãi về phía màu tím xa
xăm, chẳng thấy đến đâu mới hết; vẫn những bãi cỏ dài, những hòn đá cuội,
những cánh đồng đã cắt rạ, vẫn những con quạ và vẫn con diều hâu ấy đang
ung dung vỗ cánh bay trên thảo nguyên. Không khí mỗi lúc một ngưng
đọng hơn vì nóng bức và yên lặng, thiên nhiên nhẫn nhục nằm im lìm
không nói năng... Không có lấy một hơi gió, không có lấy một âm thanh
sinh động, tươi tắn, không có lấy một đám mây.

Nhưng rồi cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, thảo nguyên và làn
không khí không còn chịu nổi cảnh ức hiếp nữa, sức kiên nhẫn của nó đã
kiệt, nó khô quá rồi, phải cố sức trút bỏ cái ách nặng đang đè lên nó. Thì
sau mấy quả đồi đột nhiên hiện ra một đám mây loăn xoăn màu tro. Nó đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.