TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 170

Dường như chỉ cần ráng sức chút nữa, chịu khó chút nữa là thảo nguyên sẽ
thắng thế. Nhưng cái sức mạnh vô hình vẫn đè nén mọi vật đã dần dần kìm
hãm được gió và không khí, đè bẹp bụi xuống, và như thế không có gì xảy
ra hết, thảo nguyên lại im phăng phắc. Đám mây ban nãy đã đi trốn, mấy
quả đồi cháy sém cau mặt lại, không khí nhẫn nhục đứng yên, và đâu đây
chỉ có mấy con chim dẽ mào sợ hãi khóc lóc và than thân trách phận...

Một lát sau trời tối sập xuống rất nhanh.

III.

TRONG BÓNG HOÀNG HÔN hiện ra một ngôi nhà một tầng rất to, cái
mái tôn đã han gỉ, mấy khung cửa sổ tối mò. Ngôi nhà này là một cái quán
trọ, không có sân, đứng chơ vơ giữa thảo nguyên xung quanh chẳng có rào.
Cách ngôi nhà một quãng có một cái vườn anh đào nhỏ xơ xác, xung quanh
có hàng rào đan, và dưới các cửa sổ, mấy cây hoa hướng dương đang đứng
ngủ gật, những mái đầu nặng trĩu rủ xuống. Trong vườn nghe có tiếng lạch
cạch của một cái chòi xay gió nhỏ, dựng lên cho có tiếng ồn để dọa thỏ
hoang. Ngoài ra quanh ngôi nhà không còn trông thấy và nghe thấy gì ngoài
cỏ với cỏ.

Chiếc xe ngựa vừa dừng lại bên cái thềm có mái hiên nhô ra thì trong nhà
đã đưa ra những tiếng nói mừng rỡ - một giọng đàn ông và một giọng đàn
bà - cánh cửa quay trên bản lề két lên một tiếng, và trong nháy mắt bên xe
đã lù lù một bóng người cao và gầy, hai tay vung lên lia lịa, hai vạt áo đuôi
ngoài cũng tung bắn lên theo. Đó là ông chủ quán Moixây Moixêíts, một
người đã đứng tuổi, mặt xanh lướt, để bộ râu rất đẹp, đen như mực tàu. Ông
ta mặc một chiếc áo đuôi tôm đen đã sờn, treo lùng nhùng trên đôi vai hẹp
như treo trên mắc áo, và hai vạt áo ngoài cứ vung vẩy như hai cái cánh mỗi
khi Moixây Moixêíts vui mừng hay sợ hãi mà vỗ hai bàn tay. Ngoài chiếc
áo đuôi tôm ra, ông chủ quán còn mặc một cái quần rộng ống bỏ ra ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.