TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 172

là Xolomon, em trai ông Moixây Moixêíts. Hắn cứ lặng thinh, chẳng chào
hỏi ai, chỉ mỉm một nụ cười kỳ dị, đến cạnh chiếc xe.

- Ivan Ivanứts và cha Khrixtophor đến đây này - Moixây Moixêíts nói với
cái giọng như thể sợ thằng em không tin. - Chao ôi, thật lạ lùng, mấy khi có
những vị khách quý hóa thế này ghé lại! Này, cầm lấy, Xolomon, cầm lấy
đồ đạc! Mời các quý khách vào nhà.

Một lát sau ông Kudmitsốp, cha Khrixtophor và Iegoruska đã ngồi trong
căn phòng rộng, tối tăm và trống trải quanh một cái bàn gỗ sồi cũ kỹ. Cái
bàn này gần như cô độc, vì trong căn phòng rộng thênh thang này, ngoài nó,
một chiếc đivăng rộng vải lợp đã thủng lỗ chỗ và ba cái ghế tựa ra, không
còn có thứ bàn ghế gì khác. Vả chăng ngay cả ba cái ghế ấy nữa, không
phải ai cũng dám cả quyết gọi nó là ghế tựa. Đó là một thứ gì nom chỉ hao
hao giống với bàn ghế, vải lợp đã hết thời từ lâu, lưng tựa ưỡn hẳn ra phía
sau một cách phi tự nhiên, làm cho mấy cái ghế trông rất giống những chiếc
xe lết của trẻ con. Khó lòng hiểu nổi ông thợ mộc khuyết danh nào đấy
muốn đi tìm thứ tiện nghi gì trong khi uốn mấy cái lưng ghế một cách nhẫn
tâm như vậy, và người ta bất giác muốn nghĩ rằng lỗi đây không phải tại
ông thợ mộc, mà tại một tay lực sĩ nào đi qua đây, muốn khoe sức đã bẻ
lưng ghế ra sau đó lại uốn thẳng lại, rồi lại bẻ ngửa ra thêm. Gian phòng có
vẻ tối tăm ảm đạm. Vách phòng màu xám, trần và các thành gờ đều ám khói
đen kịt, trên sàn có những khe nứt và những cái lỗ không rõ nguyên do (có
lẽ chính tay lực sĩ đã dùng gót giày đột thủng) và người ta có cảm giác là dù
có treo một chục cái đèn trong phòng này, nó vẫn cứ tối như thường. Trên
tường cũng như trên các cửa sổ đều không có một cái gì có thể tạm gọi là
trang trí. Tuy vậy trên một bức tường, trong khung bằng gỗ, có mấy quy tắc

gì đấy viết dưới một con chim đại bàng hai đầu

[50]

, và trên một bức tường

khác, cũng đóng khung như vậy, có treo một bức tranh khắc gỗ đề là “Sự
thờ ơ của người đời”. “Người đời” thờ ơ với cái gì thì không sao hiểu được,
vì bức tranh cũ quá đã xỉn lại và ruồi đậu đen kịt. Trong phòng phảng phất
một mùi mốc chua chua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.