TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 173

Sau khi đưa khách vào phòng, Moixây Moixêíts vẫn cúi lom khom, vỗ tay
đen đét, co rúm người lại và thốt lên những tiếng reo mừng, tất cả những
việc đó ông ta đều thấy cần phải làm để tỏ ra đặc biệt lễ độ và ân cần.

- Xe chở hàng của chúng tôi đi qua đây từ hôm nào? - Kudmitsốp hỏi ông
chủ quán.

- Một tốp đi qua từ sáng, còn tốp kia, thưa ông Ivan Ivanứts, nghỉ lại đây ăn
trưa, đến chiều thì đi.

- Thế còn... Varlamốp đã đi qua đây chưa?

- Thưa ông chưa ạ. Sáng hôm qua ông Grigori Iegorứts quản gia nhà ông ấy,
có đi qua đây và có nói là chắc hôm nay ông ấy ghé xóm người theo đạo
Kytô.

- Tốt lắm. Thế tức là bây giờ ta sẽ đuổi kịp đoàn xe chở hàng, rồi sau đó
ghé luôn xóm người theo đạo Kytô.

- Tại sao, ông Ivan Ivanứts! - Moixây Moixêíts kinh hãi rụng rời, vỗ tay vào
nhau đánh đét một tiếng. - Đêm hôm thế này ông còn định đi đâu nữa? Xin
các vị xơi bữa tối ở đây cho khỏe và ngủ lại đây, rồi đến sớm mai, ơn Chúa,
các vị sẽ ra đi và tha hồ muốn đuổi kịp ai thì đuổi!

- Không có thì giờ, không có thì giờ!... Xin lỗi ông Moixây Moixêíts nhé,
thôi để khi khác, chứ bây giờ chẳng phải lúc ăn uống gì. Chúng tôi ngồi độ
mười lăm phút rồi chúng tôi đi thôi, còn ngủ lại thì đến xóm người theo đạo
Kytô ngủ cũng được.

- Mười lăm phút! - ông Moixây Moixêíts rít lên. - Ông cũng phải nể Chúa
với chứ, ông Ivan Ivanứts! Ông lại bắt tôi phải giấu mũ của ông đi và khóa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.