TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 174

trái cửa lại hay sao? Ít ra ông cũng ăn chút gì qua loa, uống tí nước chè đã
chứ.

- Chúng tôi thì giờ đâu mà uống chè! - Kudmitsốp nói.

Moixây Moixêíts ngoẹo đầu sang một bên, khuỵu gối xuống và giơ hai lòng
bàn tay ra phía trước như đỡ đòn, rồi nở nụ cười cầu tài ngọt lịm, bắt đầu
van nài:

- Ông Ivan Ivanứts! Cha Khrixtophor! Xin hai vị làm phúc uống cho tôi một
chén trà! Chả nhẽ tôi là người tệ mạt đến nỗi không thể uống ở nhà tôi một
chén trà sao? Ông Ivan Ivanứts!

- Thôi, uống tí trà thì được, - cha Khrixtophor thở dài thương hại. - Cũng
chẳng mất bao nhiêu thì giờ.

- Thôi được! - ông Kudmitsốp đồng ý.

Moixây Moixêíts tỉnh hẳn người ra, á lên một tiếng mừng rỡ và người co ro
như thể vừa từ dưới nước lạnh nhảy lên chỗ ấm, ông ta chạy ra cửa và thét
lên thất thanh, giọng cũng man dại như ban nãy khi gọi Xolomon:

- Roda! Roda! Đem ấm lò lên!

Một phút sau, cánh cửa mở ra và Xolomon bước vào tay bưng một chiếc
khay lớn. Trong khi đặt khay lên bàn, mắt hắn cứ nhìn sang một bên, vẫn
với cái vẻ ngạo nghễ và nụ cười kỳ dị như ban nãy. Bây giờ dưới ánh đèn đã
có thể trông rõ nụ cười ấy; nó rất phức tạp và biểu hiện rất nhiều cảm xúc,
nhưng chiếm ưu thế ở đây chỉ có một sự khinh bỉ ra mặt. Hắn như thể đang
nghĩ đến một cái gì buồn cười và ngu xuẩn, đang ghét cay ghét đắng và
khinh miệt một người nào đấy, đang vui mừng vì một chuyện gì đấy và chỉ
đợi lúc thuận tiện là ném thẳng ra một câu nhạo báng và cười lên ha hả. Cái
mũi dài, đôi môi dày mọng và đôi mắt lồi tinh anh của hắn hình như đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.