TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 171

ủng và chiếc áo gilê bằng nhung điểm những hình hoa màu hung trông
giống như những con rệp khổng lồ.

Nhận ra mấy người ngồi trên xe, Moixây Moixêíts thoạt tiên đớ người ra vì
xúc động quá, rồi vỗ tay đánh đét một cái và rên lên một tiếng. Chiếc áo
vung vẩy hai vạt đuôi tôm, cái lưng khom xuống thành hình vòng cung, và
trên gương mặt xanh xao nở một nụ cười rạng rỡ như thể trông thấy cái xe
đối với ông ta không phải chỉ là một điều thú vị mà còn là một niềm khoái
lạc vô biên.

- Ôi, trời ơi, trời ơi! - ông ta nói, giọng thanh thanh và ngân nga như hát,
vừa nói vừa thở hổn hển, cuống quít nhặng xị lên ở bên xe làm cho mấy
người hành khách không sao xuống được. - Hôm nay thật là một ngày đại
cát của tôi! Chao ôi, tôi phải làm gì bây giờ! Ivan Ivanứts! Cha
Khrixtophor! Lại có cậu ấm nào ngồi trên kia trông xinh quá, lạy Chúa tha
tội. Ôi, lạy Chúa, lạy Chúa, nhưng sao tôi lại đứng đực ra đây không mời
khách vào nhà? Xin mời, xin kính mời... xin các vị quá bộ vào đây! Đưa các
thứ đây tôi cầm cho... Ôi, lạy Chúa!

Moixây Moixêíts đang vục đầu vào xe lục lọi hành lý và giúp hành khách
xuống xe, bỗng quay phắt lại và cất tiếng kêu thất thanh, giọng man dại,
như thể ông ta sắp chết đuối phải kêu cứu:

- Xolomon! Xolomon!

- Xolomon! Xolomon! - cái giọng đàn bà ở trong nhà nhắc lại.

Cánh cửa lại mở đánh két một tiếng, và trên ngưỡng cửa hiện ra một thanh
niên Do Thái bé nhỏ, mũi to và khoặm như mỏ diều, giữa đám tóc hung
quăn và cứng có một khoảng hói trụi. Hắn mặc một chiếc áo veston ngắn cũ
rích, đuôi áo cắt tròn, ống tay ngắn cũn cỡn, quần ngắn bằng len đan, thành
thử trông hắn cũng ngắn cũn cỡn và loắt choắt như con chim bị vặt lông. Đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.