TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 251

tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng gì cả, như thể lão đã điếc đặc vì sấm và mù tịt vì
chớp.

- Ông ơi, có mấy ông khổng lồ kia kìa! - Iegoruska mếu máo kêu lên.

Nhưng ông lão không nghe thấy. Cách đấy một quãng là Emelian. Anh ta
cũng một tấm bạt che suốt từ đầu đến chân và bây giờ nom anh ta thành một
hình tam giác. Vaxia thì không che bạt; anh ta vẫn bước với cái dáng đi
cứng đờ như trước, vung cao chân lên, không cong đầu gối. Trong ánh chớp
vừa lóe lên đã vụt tắt, người ta có cảm giác như đoàn xe và mấy người đánh
xe không hề nhúc nhích, và cái chân của Vaxia thẳng lên đã đông cứng lại ở
tư thế ấy...

Iegoruska gọi ông lão lần nữa. Không thấy trả lời, nó ngồi im, và lúc bấy
giờ không còn mong đợi cho mọi sự kết thúc nữa. Nó tin chắc rằng chỉ phút
nữa sét sẽ đánh chết nó, nó sẽ bất giác mở mắt ra và trông thấy ba ông
khổng lồ đáng sợ. Và nó cũng không còn làm dấu thánh, không gọi ông lão,
không nghĩ đến mẹ nó nữa, mà chỉ tê dại cả người đi vì lạnh và vì tin chắc
rằng trận dông sẽ không bao giờ chấm dứt.

Nhưng chợt nghe có tiếng ai nói.

- Iegoruska, cháu ngủ hay sao thế? - lão Pantelây quát gọi ở phía dưới. - Tụt
xuống đây. Điếc đặc rồi hay sao ấy, thằng bé ngốc quá!

- Cơn dông đã ghê! - có ai nói một giọng trầm trầm lạ tai, rồi khà một tiếng
như vừa uống một cốc rượu vốtka khá lớn.

Iegoruska mở mắt ra. Ở phía dưới, bên cạnh chiếc xe thấy có lão Pantelây,
anh Emelian hình tam giác và ba ông khổng lồ đang đứng với nhau. Ba ông
này bây giờ trông người thấp hơn lúc nãy nhiều, và khi Iegoruska nhìn kỹ
thì thấy họ là những người đàn ông bình thường, và những vật họ vác trên
vai không phải là những ngọn giáo, mà là những cái nạng chĩa bằng sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.