TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 266

bây giờ muốn học phải tốn nhiều tiền... Mẹ con góa bụa, sống bằng tiền trợ
cấp quả phụ, thế nhưng mà...

Cha Khrixtophor thảng thốt nhìn ra cửa và thì thầm nói tiếp:

- Ivan Ivanứts sẽ giúp cho. Ông ấy không bỏ rơi con đâu. Con cái thì ông ấy
chẳng có, thế nào ông ấy cũng sẽ giúp con. Con đừng lo.

Cha nghiêm mặt lại và thì thào khẽ hơn nữa:

- Nhưng con phải coi đấy, Iegoruska ạ, lạy Chúa phù hộ cho con, đừng để
con quên mất mẹ, và cậu Ivan Ivanứts. Kính thờ mẹ là bổn phận của mọi
người, Kinh thánh đã phán rõ, còn Ivan Ivanứts là ân nhân của con, là người
cha thứ hai của con. Sau này có lẽ con thành người học thức rồi mà lại đâm
ra khệnh khạng và khinh miệt mọi người chỉ vì họ ngu dốt hơn con thì khốn
to, khốn to đấy con ạ.

Cha Khrixtophor giơ cao cánh tay lên và nhắc lại, giọng eo éo:

- Khốn to! Khốn to!

Cha Khrixtophor nói đã bắt đầu hăng, đã hết sức say mê; giá cứ để yên chắc
hẳn cha còn nói mãi đến chiều, nhưng lúc bấy giờ cánh cửa lại mở ra và
Ivan Ivanứts bước vào phòng. Ông ta vội vã chào mọi người, ngồi vào bàn
và bắt đầu uống trà rất nhanh.

- Thôi, thế là xong hết mọi việc, - ông nói. - Lẽ ra có thể lên đường về nhà
ngay hôm nay, nhưng còn thằng Iegoruska này nữa, lại thêm một mối lo.
Phải thu xếp nơi ăn chốn ở cho nó. Bà chị có nói là đâu gần đây bà có một
bà bạn tên là Naxtaxia Pêtơrốpna, có lẽ bà này sẽ vui lòng cho cháu nó ở
nhờ.

Ông ta lục lọi trong cái ví một lát, rút ra một bức thư nhàu nát rồi đọc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.