TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 267

- “Phố Malaia Nigiơnaia, gửi Naxtaxia Pêtơrốpna Toxkunova, tại nhà
riêng”. Bây giờ phải đi tìm bà này. Thật phiền hà.

Một lát sau, Ivan Ivanứts và Iegoruska đã ra khỏi sân nhà trọ.

- Thật phiền hà! - ông cậu lẩm bẩm. - Thằng này cứ bám lấy người ta như
cây bìm bìm, thôi Chúa rước nó đi đâu thì đi cho rảnh. Các người thì cứ lo
học hành, lo làm sang, còn tôi thì chỉ chuốc lấy cái khổ vì các người...

Khi hai cậu cháu đi qua sân, đoàn xe chở hàng và mấy người đánh xe không
còn ở đấy nữa, từ sáng sớm họ đã đi hết ra ngoài bến. Mãi tít ở góc sân có
thể trông thấy cái bóng dáng quen thuộc của chiếc xe; bên cạnh xe là hai
con ngựa hồng đang ăn kiều mạch.

“Từ biệt xe nhé!” - Iegoruska nghĩ thầm.

Thoạt tiên hai cậu cháu phải theo dọc đại lộ đi lên dốc, rồi đi qua một cái
bãi chợ rất rộng; ở đây Ivan Ivanứts hỏi một người cảnh sát xem phố Malaia
Nigiơnaia ở chỗ nào.

Người cảnh sát cười hề hề rồi đáp:

- Còn xa, đi về phía ấy, phía bãi chăn ấy!

Trên đường đi hai cậu cháu gặp nhiều chiếc xe thuê, nhưng đi xe thuê là
một thói hoang toàng, ông cậu chỉ tự cho phép mình vào những trường hợp
tối đặc biệt, và vào những ngày hội lớn. Ông cậu dẫn Iegoruska đi qua
những dãy phố lát đá, rồi lại đi qua những dãy phố chỉ có vỉa hè chứ không
có lòng đường, rồi cuối cùng lại đi vào những dãy phố chẳng có lòng đường
mà cũng chẳng có vỉa hè. Khi hai chân và cái lưỡi của ông cậu đã đưa hai
cậu cháu đến phố Malaia Nigiơnaia, mặt cả hai đều đỏ gay, phải bỏ mũ lau
mồ hôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.