TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 270

Trông thấy hai người lạ, nó chạy ra cổng và cất tiếng sủa giọng nam cao
(chó mà lông màu vàng thì bao giờ cũng sủa giọng nam cao).

- Ông cần hỏi ai? - người đàn bà vừa thét to lên vừa lấy bàn tay che trên mắt
cho khỏi chói nắng.

- Chào bà! - Ivan Ivanứts cũng thét rõ to, tay cầm gậy xua con chó màu
vàng. - Bà cho hỏi, đây có phải nhà bà Naxtaxia Pêtơrốpna Toxkunova
không ạ?

- Phải rồi, ông cần hỏi việc gì?

Ivan Ivanứts và Iegoruska lại gần người đàn bà. Bà ta nhìn hai người từ đầu
đến chân có vẻ nghi kỵ rồi hỏi lại:

- Ông cần hỏi việc gì?

- Nhưng có lẽ bà chính là Naxtaxia Pêtơrốpna?

- Ừ, tôi đây.

- Rất hân hạnh... Bà ạ, bà bạn cũ của bà là Onga Ivanốpna Kơniadeva có
gửi lời chào bà. Đây là con trai bà ta. Còn tôi, có lẽ bà còn nhớ, là em ruột
bà ta, tôi là Ivan Ivanứts... Bà là người quê ở thị trấn của chúng tôi... Bà ra
đời ở quê chúng tôi, lấy chồng ở quê chúng tôi...

Im lặng một lúc. Người đàn bà béo tốt trố mắt ngơ ngác nhìn Ivan Ivanứts
như thể không tin hay không hiểu, rồi đỏ bừng mặt lên và vung tay ngạc
nhiên; kiều mạch đựng trong cái tạp dề vung vãi xuống đất, nước mắt đựng
trong mắt cũng trào ra giàn giụa.

- Onga Ivanốpna à! - bà ta rít lên, thở hổn hển vì xúc động. - Ôi người bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.