TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 274

Phải có công dùi mài, anh bạn ạ... Nếu cha chết đi, con thỉnh thoảng hãy
nhớ đến cha... Đây cha cũng có cầu phúc, con cầm lấy...

Iegoruska hôn tay cha và khóc. Trong tâm hồn nó có một cái gì thầm thì
mách cho nó biết rằng chẳng bao giờ nó còn gặp lại ông già này nữa.

- Bà Naxtaxia Pêtơrốpna ạ, - Ivan Ivanứts nói với cái giọng như thể trong
phòng có người chết, - tôi đã nộp đơn ở trường rồi. Đến mồng bảy tháng
Tám bà đưa giúp nó đến trường để thi sát hạch... Thôi, chào bà nhé! Bà ở lại
mạnh giỏi, xin gửi Chúa. Cháu ở lại mạnh giỏi Iegoruska nhé!

- Các ông chẳng ngồi lại xơi lấy được chén trà, - bà Naxtaxia Pêtơrốpna rên
rỉ.

Qua làn nước mắt rưng rưng, Iegoruska không nhìn thấy rõ cậu nó và cha
Khrixtophor đi ra. Nó chạy ra cửa sổ, nhưng họ đã ra khỏi sân, không trông
thấy đâu nữa, chỉ thấy con chó vàng vừa sủa vừa từ ngoài cổng chạy vào,
với cái vẻ yên tâm của một kẻ đã làm tròn bổn phận. Iegoruska, tuy chính
nó cũng chẳng biết để làm gì, vụt rời cửa sổ và đâm bổ ra ngoài. Khi nó ra
khỏi cổng thì Ivan Ivanứts và cha Khrixtophor đang rẽ ngoặt ở góc phố,
Ivan Ivanứts vẫy bằng chiếc ba-toong, cha Khrixtophor thì vẫy bằng gậy.
Iegoruska có cảm giác là cùng với hai người ấy, tất cả những gì nó từng
sống qua, đều đã vĩnh viễn tan biến đi như hơi khói; nó buông mình ngồi
phịch xuống chiếc ghế dài và khóc nức nở để đón chào cuộc sống mới, chưa
từng biết, vừa bắt đầu đối với nó...

Cuộc sống ấy rồi sẽ ra sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.